Cả hai không đứng gần mà cách nhau 3m, anh nhìn xuống đồng hồ: “ Em trễ 1’39s”. 
Thiên Kỳ nhanh chóng đáp lại: “ Không phải anh vẫn ở đây sao?” 
“ Vì anh biết em sẽ ra ngoài gặp anh”, anh cũng không chịu thua. 
Hai người cứ thế nhìn nhau một hồi lâu, trong lòng nóng bừng lên nhưng không ai chịu khuất phục ai trước. Thiên Kỳ vì sự an toàn nên muốn anh rời đi: “ Không phải anh sắp có chuyến bay về sao? Bây giờ đến sân bay là vừa đúng giờ”. 
Vĩ Thành gật đầu: “ Phải rồi, anh nên về thôi”. 
Anh không có vẻ gì là luyến tiếc mà mở cửa vào và khởi động xe rời đi. Chiếc xe chầm chậm quay đầu và di chuyển, Thiên Kỳ muốn nói lời cô đã nén lại nên đã chạy nhanh đi chặn đầu xe. Dù biết nguy hiểm nhưng cô không muốn bỏ lỡ cơ hội. 
Vĩ Thành đạp phanh dừng trong giây, không nghĩ rằng cô lại làm như vậy. Ánh mắt cô nhìn anh đầy thương nhớ, xao xuyến đến anh phải ngay lập tức xuống xe. Bước chân anh đi nhanh đến, bỏ qua rào cản 3m mà ôm hôn nhau đắm đuối. 
Diệc Thần ở một góc nhìn thấy tất cả rồi lặng lẽ rời đi. Phía xa Mộng Dao cũng theo dõi tình hình, cô vui buồn lẫn lộn. Vui vì thấy anh mình đang yêu và hạnh phúc, buồn vì hành động của mình khiến chàng trai kia đau lòng. 
Môi hai người tách nhau ra, dừng lại mà thở. Thiên Kỳ nhìn vào mắt anh bày tỏ nỗi lòng: “ Vĩ Thành! Em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-my-huyen/2701325/chuong-98.html