Ăn uống xong thì hai chị em cũng ra ngoài xe chuẩn bị về, Thiên Kỳ đề nghị: “ Chị đưa em về”.
Cậu chỉ gật đầu nhẹ rồi lên xe, suốt một nửa chặn đường mà cả hai vẫn giữ im lặng.
Thiên Kỳ lên tiếng hỏi thăm: “ Dạo này em học hành thế nào rồi? Có hoạt động gì thú vị không?”
“ Cũng bình thường chị”, cậu đáp qua loa.
Cô biết em trai vẫn còn có ác cảm về mối quan hệ tình yêu của mình nên không quở trách. Cô dặn dò: “ Tuần sau em thi cuối học kỳ rồi, nếu em được điểm cao thì muốn gì cứ nói, chị mua tặng em”.
Đối với cô, Tử Kỳ vẫn còn là một đứa em trai bé bỏng nhưng không biết rằng cậu đã có suy nghĩ trưởng thành rồi, vốn dĩ muốn tự lập. Cậu lắc đầu nhẹ: “ Em chỉ cần chị vui thôi, những thứ khác không quan trọng”.
Thiên Kỳ trải lòng: “ Đối với chị mà nói chỉ cần em tốt nghiệp đại học, sau đó có một công việc ổn định, sống bằng đồng tiền mình làm ra... tương lai của em là quan trọng nhất. Ba mẹ trên thiên đàng cũng vui mừng mà nói rằng con trai của chúng ta thật giỏi, thật tự hào làm sao. Dù cho một ngày nào đó chị có xảy ra chuyện gì thì hãy hứa với chị là em không được bỏ cuộc, nhất định phải sống thật tốt. Em hứa nhé?”
Những lời tâm sự của cô khiến đôi mắt cậu đỏ hoe, vì là nam nhi nên phải cố kiềm lại nước mắt rơi. Cậu không dám nhìn thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-my-huyen/2701309/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.