Qua những gì Ninh Hinh từng làm thì liệu có căn cứ nào để Vĩ Thành tin tưởng được nữa đây. Anh nhắm mắt lại ngao ngán: “ Cô nói xem tôi nghĩ cách nào để tin cô đây? Kể từ khi tôi phát hiện ra cô làm giả giấy tờ xét nghiệm, mọi thứ đã kết thúc... Lâm Ninh Hinh, đừng đi quá xa, quay lại vẫn còn kịp đó”. 
“ Vĩ Thành!... Vĩ Thành à!...”, nước mắt cô giàn giụa nhìn bóng lưng anh dần đi khỏi. 
Bảo mẫu đứng ở cửa thấy tiểu thư đau lòng như vậy cũng không nỡ mà nói vài lời: “ Cậu chủ xin đừng rời xa tiểu thư, tiểu thư rất là yêu cậu chủ đó”. 
Anh lắc đầu đáp: “ Đó không phải là tình yêu. Cuộc hôn nhân này từ đầu vốn dĩ không nên tồn tại, tôi cũng có lỗi trong mối quan hệ này. Tốt nhất là nên kết thúc càng sớm càng tốt”. 
Đợi đến khi cánh cửa đóng lại, Ninh Hinh trở mặt, lau đi những giọt nước mắt trên má. Cô nhìn phía cửa bằng ánh mắt căm phẫn, quyết không chịu bỏ cuộc: “ Không có bằng chứng thì anh làm gì được tôi. Hà Vĩ Thành, tôi sẽ khiến anh mất đi người anh yêu rồi sau đó anh sẽ phải quay lại đây quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ”. 
.... 
Vào giữa đêm, một người đàn ông mặc quần áo đen khả nghi lén lút đi vào phòng hồi sức của Thiên Kỳ. Hắn ta nhìn người trên giường chính xác là mục tiêu nên đã rút một kiêm tiêm ra. Bên trong là chất lỏng không xác định, hắn không chần chừ mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-my-huyen/2701305/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.