" Dù cuộc sống kham khổ nhưng tôi vẫn phải cố gắng làm việc để có tiền, như vậy mới giúp ít cho mẹ. Cha con bỏ đi sau khi vay một khoảng nợ khủng lồ vì bỏ vào cờ bạc! " Vừa nói Mirin vừa thở dài.
Mona cũng không giới thiệu gì về bản thân, chỉ từ biệt Mirin và khuyên cô nên đi về ngủ nếu không sẽ bị phát hiện. Cuộc sống này không phải ai cũng sung sướng cả.
Ánh trăng hôm nay thật sáng và đẹp, chi bằng ra ngoài dạo thêm một chút, dù sao cô vẫn chưa buồn ngủ. Mona dành một chút thời gian ngắn ngủi của mình để thư giãn, lời của Mari cứ hiện văng vẳng trong đầu cô.
" Không ngủ được à? " Eugene từ xa đi lại chỗ mà Mona đang ngồi, anh chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng được buộc lỏng ở chỗ, hai tay bỏ vào túi quần tây đen.
" Hoàng đế bệ hạ! " Mona cúi đầu.
Eugene ngồi xuống kế bên Mona mà không có sự cho phép của cô, nhưng mà cô lại chẳng có quyền nói ra câu đó. Eugene thường xuyên bị mất ngủ do phải xử lý nhiều công việc, tuy nhiên anh lại thấy hài lòng về điều đó.
" Ta được báo lại rằng cô đã đánh người hầu của mình? Tại sao vậy? Hầu nữ ở hoàng cung này được dạy dỗ kỹ càng từ ứng xử đến cử chỉ mới cho đi hầu hạ chủ nhân! " Eugene hơi nghiêng đầu, thấy gương mặt đâm chiêu của Mona, anh thật sự muốn nghe câu trả lời.
" Những lời người nói thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-muon-bo-tron-cua-hoang-de/2745657/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.