Đến ngày Yến Nguyệt xuất viện thì cũng không thấy anh đâu cả,gần cả tuần nay chỉ có Xuân Anh ở bên cạnh của cô mà thôi …
Yến Nguyệt ngồi trên giường xếp quần áo lại còn Xuân Anh thì đi làm thủ tục xuất viện.
" Cạch. "
" Yến Nguyệt…"
" Bác trai." _ cô có chút bất ngờ khi thấy ba của Vũ Hạo đến đây.
" Mấy ngày qua bác có việc bận cho nên không đến thăm con được…"
" Không sao đâu bác "_ cô vui vẻ trả lời lại.
" À con đã khoẻ chưa "
" Dạ con khỏe rồi bác,…"
" Con đúng là ân nhân của nhà Lưu mà, không có con thì chắc người nằm đây là Vũ Hạo rồi."…
" Lúc ấy con không suy nghĩ gì nhiều,con chỉ sợ anh ấy bị thương mà thôi."
" Nhắc mới nhớ,nó đâu rồi.Bạn gái bị thương mà không thấy mặt mũi ở đâu cả.."
" Dạ,anh ấy đi làm hồ sơ xuất viện cho con rồi bác.."
" Ừm "
" Yến Nguyệt qua tháng sau là đám cưới của Vũ Khanh,con nhớ đến nhé.."
" Còn đây là tấm lòng của bác,con nhận đi cho bác vui."_ Nói xong Lưu Vỹ liền đưa cho cô một cái thẻ đen.
" Bác à không được đâu,con không thể nhận được"
" Đừng từ chối, trước sau gì thì chúng ta cũng là người nhà cả mà.Con nhận đi thích gì thì mua cái đó …"
" Nhận đi cho bác vui."
’ " Dạ vâng …"
Lưu Vỹ nói chuyện một hồi thì cũng ra về,Yến Nguyệt cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-mot-doi/3597358/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.