Edit: Hiểu Đồng
Từ trong trí nhớ của mình kéo về lại thần trí, Tô Noãn cuộn tròn ở một góc sofa, nhớ lại sắc mặt đen ngòm lúc ấy của Lục Cảnh Hoằng, không thể kìm nén ôm bụng cười rộ lên, quả thực là không thể coi thường sự tồn tại của Tiểu Chu.
Cửa phòng bị gõ vang, Tô Noãn quay đầu lại liền nhìn thấy Tiểu Chu đẩy cửa vào, cảnh vệ viên này cực kì kiệm lời lại cẩn thận làm đúng cương vị cung kính đứng ngay cửa, hướng Tô Noãn đang thu lại tiếng cười gật đầu:
“Nhị tiểu thư, xe đi thị trấn F đã chuẩn bị xong.”
“Hôm nay là ngày mấy?”
Tô Noãn hỏi có chút không giải thích được, Tiểu Chu có nháy mắt kinh ngạc, nhưng vẫn là thật lòng trả lời: “Đêm 30 tết.”
Là đêm 30 tết, Tô Noãn nghe thấy anh ta nói, trên mặt bao phủ lên nhàn nhạt vui sướng, cô vẫn luôn không nhớ bất kỳ ngày lễ nào, đây không phải là lỗi của cô, cô quả thật chỉ muốn trải qua một cách tùy hứng, chung quy lại bị trói buộc trong tâm hồn.
Tô Noãn từ trên ghế sofa đứng xuống, hai bàn chân lạnh lẽo giẫm trên sàn nhà cứng ngắc, quầng thâm dưới mí mắt cô rất đậm, kỳ lạ chính là, không ảnh hưởng gì đến đôi mắt đẹp của cô, chỉ cảm thấy giống như là kẻ mắt hơi đậm, thời điểm cô cười lên, sâu xa mà chán chường. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Vậy tôi phải nhanh đi thay quần áo mới được.”
Cô lẩm bẩm đi về phía nhà tắm, khi đi đến bên cạnh Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-moi-cua-quan-ngoai-giao/1534197/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.