Tay của anh đặt trên mu bàn tay cô, che lại cái mũi của cô, không cho cô lại lấy khăn ra, Tô Noãn muốn đẩy anh ra, một bàn tay to lớn lại bao trùm tay cô, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô:
“Chảy máu mũi không thể lộn xộn, không biết sao hả?”
Ngữ khí vân đạm phong khinh, Tô Noãn bị anh bao trùm cánh tay không ngừng kháng cự, cô vung tay, giống như là muốn vung rơi một con sâu trước mắt.
“Không động đậy chẳng lẽ sẽ không chảy máu sao?”
Tô Noãn tinh thần run sợ suy nghĩ, ngữ khí cũng không thân thiện, Cố Lăng Thành nhìn cô, thản nhiên cười rộ lên, anh vẫn rất thích bộ dạng xù lông của cô, chỉ có lúc này, Tô Noãn quật cường mới có thể nhảy ra chống đối với anh.
“Đã xuất bản tập sách ảnh rồi, vậy sau này định làm gì nữa?”
Cố Lăng Thành giọng điệu nhàn rỗi hài lòng, một đôi mắt sâu thẳm sau tròng kính dừng ở trên khuôn mặt hơi có vẻ không có chút màu sắc của cô, không lộ ra dấu vết giơ ngón tay cái ra lau đi vết máu bên khoé miệng cô, khoé miệng thuỷ chung mang theo ung dung cười nhạt.
Tô Noãn giống như không nghe thấy lời anh, chỉ là ngẩng cao đầu, ánh mắt sâu xa nhìn bầu trời, cho đến khi cảm giác được máu đã ngừng chảy, cô mới cúi đầu, tránh Cố Lăng Thành đụng vào, lau sạch sẽ máu giữa miệng và mũi.
“Chiếc khăn bao nhiêu tiền, tôi đền cho anh.”
Cố Lăng Thành nhìn bộ dáng xa cách của Tô Noãn, rối rắm rũ mi xuống, khoé miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-moi-cua-quan-ngoai-giao/1534177/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.