Tô Noãn cho rằng Lục Cảnh Hoằng sẽ trực tiếp rời đi, thế nhưng anh lại dẫn cô đi vào nhà ăn của Cù gia, tay anh từ đầu tới cuối cũng không có buông ra, cô cúi đầu nhìn, cong lên khoé môi.
Anh ở lại dùng cơm, là bởi vì cô, bọn họ trước khi đến chưa ăn qua bữa chiều, anh biết, nếu như anh cứ như vậy rời đi, cô nhất định cũng sẽ không quan tâm đi chuẩn bị cơm chiều.
Tô Noãn đi theo bên cạnh Lục Cảnh Hoằng, anh đi không nhanh không chậm, bước chân tao nhã mà khắc chế, do người giúp việc dẫn đường phía trước, thỉnh thoảng khoé mắt anh có chút hăng hái liếc nhìn cô một cái, khoé môi hơi gợn lên.
Trong lúc vô tình chống lại ánh mắt anh, cô cũng chỉ là cười theo, ở dưới ánh sáng rạng rỡ, bên hai gò má trắng nõn thản nhiên thấm ra đỏ ửng, vô cùng rõ ràng.
Kỳ thật, ngay cả chính cô cũng không biết, rốt cuộc ngượng ngùng là vì chuyện gì, có lẽ, đúng như chính cô nói, mặt đỏ bất quá là một thói quen của cô.
Nhưng mà lời này, chính bản thân Tô Noãn cũng hoài nghi độ đáng tin của nó, huống chi là Lục Cảnh Hoằng.
Người giúp việc ở dinh thự đẩy ra cánh cửa lớn nặng trình trịch, xuất hiện trong tầm nhìn của cô là một không gian tràn đầy phong cách Phương Tây xa hoa rộng rãi, toàn thể bố cục hoàn toàn khác với U Liên dinh thự, nơi đây mang một phong cách khác.
Trên cái bàn dài phong cách Châu Âu mà hoa lệ, khăn trải bàn trắng tuyết, đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-moi-cua-quan-ngoai-giao/1534174/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.