Tô Noãn ngẩng đầu, nhìn vào đáy mắt Lục Cảnh Hoằng, một mảnh bầu trời sao sáng chói, cô cười nhạt nhếch miệng:
“Anh lo lắng tôi sẽ làm ra chuyện gì hại người hại mình sao?”
Lục Cảnh Hoằng trầm mặc một chút, nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô ánh mắt nồng đậm nghiêm túc, sau đó lại dời mắt đi, hồi lâu sau, thế nhưng anh bỗng nhiên mở miệng:
“Là anh, một khắc cũng không muốn rời khỏi em.”
Lời tâm tình như vậy đối với Lục Cảnh Hoằng mà nói, có chút xấu hổ khi thốt ra, thậm chí so với câu “Anh yêu em” còn có phần kiểu cách buồn nôn hơn, lỗ tai của anh bởi vì nội tâm kích động mà phiếm hồng, lan tràn tới tận cổ.
Tô Noãn nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Lục Cảnh Hoằng ửng hồng, cảm giác giống như là một đoá mai vàng nở trên một mảnh mênh mông tuyết trắng, xinh đẹp mà sạch sẽ, làm cô muốn đưa tay cầm lấy bảo hộ ở trong ngực.
Nhưng mà, cô cuối cùng cũng không giống như trong tưởng tượng, nhón chân lên đi chạm vào khuôn mặt quá mức xinh đẹp anh tuấn này, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, trưng ra biểu tình.
“Yên tâm đi, tôi so với quá khứ kiên cường rất nhiều, vô cùng kiên cường, cho nên, anh không cần lo lắng tôi trở lại Cù gia sẽ bị chèn ép không có chút con đường sống nào, huống hồ, Cù Dịch Minh đã hứa sẽ chiếu cố tôi.”
Tô Noãn nói xong câu đó, Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên nghiêm nghị, thần thái nghiêm túc mà mông lung, ánh mắt nhìn qua giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-moi-cua-quan-ngoai-giao/1534172/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.