Edit: Hiểu Đồng
Tô Noãn ngồi trước bàn ăn, Lục Cảnh Hoằng tự tay làm bữa tối cho cô, cô từ trưa tới giờ chưa có ăn miếng cơm nào, cho nên ăn như hổ đói, mà Lục Cảnh Hoằng vẫn luôn ngồi bên cạnh, thản nhiên cười nhìn cô.
Nhai nuốt mùi sủi cảo tôm, Tô Noãn không khỏi đối với Lục Cảnh Hoằng sản sinh tò mò, một người thanh cao ngạo mạn cô độc giống như anh vậy, làm sao lại tự mình nấu cơm đây?
“Đừng nhìn, nhìn nữa là mặt anh liền nở hoa luôn đó.”
Lục Cảnh Hoằng đột nhiên lẳng lặng phun ra một câu, Tô Noãn mới phát hiện ra mình thế nhưng lại nhìn chăm chăm anh, không khỏi quýnh quáng đỏ măt, xấu hổ cúi đầu ăn cơm, Lục Cảnh Hoằng cũng hé miệng cười, vẫn không rời ánh mắt khỏi người cô.
Từ lúc bắt đầu ngồi xuống bên bàn ăn, Lục Cảnh Hoằng vẫn luôn dịu dàng nhìn cô như vậy, nhìn thấy khí khái toàn thân cô đều có vẻ sợ hãi, nhất là chú ý thấy độ cong nơi khoé miệng anh thì ánh mắt phối hợp dịu dàng giống như nước, Tô Noãn đột ngột đổ một thân mồ hôi.
So với dịu dàng khác thường như vậy của Lục Cảnh Hoằng, cô càng có thói quen tiết kiệm lời nói khi ở chung Lục Cảnh Hoằng, trước cái nhìn chăm chú của Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn cảm giác dạ dày mình hơi co rút.
Ăn được gần một nửa, Tô Noãn liền để đũa xuống, cô không thừa nhận mình bị Lục Cảnh Hoằng nhìn chăm chú làm cho hết hứng thú ăn, cô cảm thấy có thể là do mình đói quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-moi-cua-quan-ngoai-giao/1534163/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.