“Lần trước ở trong thang máy tại sao anh lại đột nhiên muốn ôm tôi?”
Lục Cảnh Hoằng không có buông cô ra, ngược lại ôm càng chặt hơn, sau gáy cô là hơi thở anh khẽ thở ra, cô có thể cảm giác được cái cằm kiên nghị của anh đang khom xuống đặt trên cổ cô.
“Chằng lẽ không thể ôm sao?”
Người đàn ông cao lớn đang ôm mình này, chỉ cần qua hết năm là 33 tuổi rồi, vì sao cô cảm thấy anh từ đầu đến cuối còn chưa có trưởng thành, cho dù bề ngoài có lạnh lùng cao ngạo, nhưng không cách nào che dấu bản tính chân chính bên trong anh.
Chẳng lẽ nguyên nhân là do bởi vì thiếu kinh nghiệm yêu đương, nên mới khiến anh đối với trình độ hiểu biết tình cảm vẫn còn ở giai đoạn trẻ con ngây ngô?
“Phụ nữ của anh anh không ôm, không lẽ để cho ai tới ôm?”
Tô Noãn sững sờ mặc cho anh ôm chặt, lời anh nói giống như mùi vị trên người anh, làm cô bất tri bất giác hơi bị mê hoặc, đầu cũng choáng váng.
Bá đạo như vậy tuyên bố quyền sở hữu, giống như là đứa bé độc chiếm món đồ chơi mà mình thích, Tô Noãn nhìn thân ảnh cao to kia trên vách thang máy, khoé môi chậm rãi phác hoạ lên.
Gần như đã lâu rồi không ai đối với cô tốt như vậy, thật đã lâu rồi, giống như đứa bé bình thường được ôm, được cảm động, được quý trọng. Hơn nữa có thể xác định, những thứ quý trọng cùng yêu thương này tới chân thật như vậy.
Tô Noãn nhẹ nhàng đẩy Lục Cảnh Hoằng ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-moi-cua-quan-ngoai-giao/1534151/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.