“Tôi đưa cô trở về.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Lục Cảnh Đằng khiến Tô Noãn nghiến rằng nghiến lợi, muốn ổn định lại tinh thần của mình nhưng cô quả quyết phát hiện, chỉ cần đứng trước mặt anh ta ,cô ít khi có thể duy trì bình tĩnh.
“Ngày hôm qua rõ ràng anh để cho tôi ở đây nhưng bây giờ lại để tôi tự trả tiền, anh cho tôi là con khỉ để đùa giỡn sao?”
Lục Cảnh Hoằng nhìn Tô Noãn giận đến hồng hai má, nói một cách từ tốn mà lãnh đạm:
“Tôi chưa từng thấy qua khỉ lại đỏ mặt.”
“Lời này của anh có ý gì?”
Tô Noãn tức tối đề cao âm lượng, khi cô ý thức được bây giờ chỉ có cô tức giận thì oán hận cắn môi, trừng mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hoằng, thu lại tâm tình của mình, đi ra ngoài.
Khi một người hờ hững đến cảnh giới cao nhất thì bất luận bạn ầm ĩ kháng nghị như thế nào thì trong mắt người ta chỉ là một hồi kịch vui hời hợt, mà cô hiện tại, không muốn tiếp tục diễn vai khôi hài nữa.
“Tổng cộng 863, 54 đồng.”
Trước cửa sổ quầy thu phí bệnh viện, Tô Noãn nhìn hóa đơn từ máy in kéo ra, có chút khó tin, cảm nhận được ánh mắt chờ đợi của nhân viên thanh toán, cô xấu hổ khẽ cong khoé môi mở túi xách lấy tiền.
Tô Noãn cảm giác sau lưng đang toát mồ hôi, cô biết rõ trong ví không có nhiều tiền để thanh toán tiền viện phí như vậy.
Cô lưỡng lự mỡ ví, cúi đầu nhìn bên trong có vài tờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-moi-cua-quan-ngoai-giao/1534122/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.