Giọng nói của Tiểu Diệp càng lớn, sắc mặt Tần Yểu Yểu lại càng quẫn bách.
Rõ ràng cô nàng gấp đến độ sắp khóc, nhưng giọng điệu vẫn ngoan ngoãn giống như một con thỏ trắng nhỏ:
"Chị Tiểu Diệp, em biết mình còn nhiều thiếu sót, còn cần phải học hỏi."
Nhìn bộ dạng cúi đầu tỏ vẻ tội nghiệp của cô ta, Tiểu Diệp càng tức giận, kiêu căng nhìn cô, đang chuẩn bị tiếp tục mắng.
“Giang Ly, tôi đã nói là cô phải quản người của mình cho tốt rồi mà?”
Giọng nói trầm thấp lãnh đạm của người đàn ông vang lên rõ ràng: “Cô cứ để trợ lý ức h.i.ế.p Yểu Yểu như vậy sao?”
Nói xong, Tiêu Nghiễn Chi đi tới, nắm lấy cổ tay Tần Yểu Yểu, bảo vệ cô ở phía sau.
Tần Yểu Yểu nhìn Tiêu Nghiễn Chi như đang cầu cứu, nước mắt cũng không dám rơi ra ngoài, chỉ nghẹn ở hốc mắt, giống như bị khi dễ mà không dám đánh trả.
Tiểu Diệp không ngờ Tiêu Nghiễn Chi lại đi ra bảo vệ Tần Yểu Yểu, nhất thời trở nên luống cuống, cúi đầu trốn sau lưng Giang Ly.
Giang Ly vẫn thần sắc nhàn nhạt như trước, nhẹ nhàng nói một câu: “Tiểu Diệp còn nhỏ, sau này tôi sẽ dạy dỗ cô ấy lại.”
Tiêu Nghiễn Chi không có ý định bỏ qua, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng:
“Không hiểu chừng mực như vậy, thì liền đi đến phòng nhân sự xin từ chức đi. Giang Ngu không thiếu người làm đâu.”
Nghe thấy mình sắp bị đuổi việc, Tiểu Diệp lập tức hoảng hốt, há miệng muốn nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3723799/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.