Tiêu Nghiễn Chi không biết đã đợi cô bao lâu rồi.
Giang Ly ngẩng đầu, đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn hắn.
Đứng dưới đèn đường, thân hình mảnh khảnh của cô lộ rõ trong chiếc áo khoác dày màu trắng nhạt, nhưng trông cô vẫn không hề mập hơn chút nào.
Cô gầy đến mức dường như có thể bị gió thổi bay.
"Lên xe đi." Thanh âm của Tiêu Nghiễn Chi không phân biệt được cảm xúc vui buồn, dường như hắn đã đoán được kết quả lần này: “Tôi đưa cô về.”
…
Trong phòng riêng của nhà hàng.
Chỉ còn lại Thịnh Sóc Thành và Trương Nghị trong phòng, bầu không khí đột nhiên trở nên vắng vẻ.
“Thịnh tổng, tôi có chút không hiểu ý của ngài.” Trương Nghị chịu đựng cả đêm, cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc là ngài có định giúp Giang tiểu thư hay không ạ?”
Thịnh Sóc Thành cúi đầu, nhìn chén trà Giang Ly rót cho mình, ánh mắt chậm rãi trở nên hòa hoãn.
“Tiểu Trương, cậu có con không?”
Bị Thịnh Sóc Thành hỏi như vậy, Trương Nghị dừng một chút, hơi mất tự nhiên đáp: “Còn chưa có ạ.”
Nhiều năm như vậy Trương Nghị vẫn đi theo Thịnh Sóc Thành, vì công việc bôn ba không ngừng, làm sao còn có thời gian lo cho gia đình.
"Có thể cân nhắc sinh một đứa con."
Sau khi Thịnh Sóc Thành uống trà xong, giọng nói nhẹ nhàng: "Chuyện đầu tư, cậu đi xử lý đi."
Trương Nghị sửng sốt vài giây, nhưng rất nhanh liền nói:
“Vâng thưa Thịnh tổng, tôi lập tức đi lo liệu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3708955/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.