"Cô vội vàng hiến ân cần cho mẹ tôi như vậy, là muốn gả cho tôi sao?"
Nghe được câu này, Giang Ly mím môi, trong lòng lập tức trầm xuống, cảm thấy hô hấp có chút ngột ngạt.
Giang Ly rũ mí mắt, chậm chạp không mở miệng giải thích.
Lý do tại sao cô mang theo thuốc trợ tim tác dụng nhanh bên mình? Cũng không phải là để làm hài lòng Tô Gia Lan như Tiêu Nghiễn Chi đã nói, mà là vì để cho bản thân cô cảm thấy an tâm.
Kể từ khi chứng kiến cha ruột c.h.ế.t trước mặt, Giang Ly đã gặp ác mộng trong một thời gian dài.
Khung cảnh ấy, tựa như một bóng ma bao phủ trong lòng cô.
Giang Ly đã vô số đêm hối hận, nếu lúc đó cô nghe điện thoại của cha cô, liệu kết quả có phải khác rồi không?
Có phải khi cô mở cửa ra, sẽ không nhìn thấy cha mình nằm bất động trên mặt đất nữa?
Cũng chính là ngày đó, khi Giang Ly nhìn thấy Tô Gia Lan nằm trên mặt đất, môi cô không tự chủ được mà run rẩy, lúc gọi điện thoại cứu viện giọng nói cũng không rõ ràng.
Cùng một cảnh sẽ kích hoạt những cảm xúc tương tự mà cô đã trải qua.
Cho dù đây là mẹ của Tiêu Nghiễn Chi, nói cho cùng thì vẫn không có chút quan hệ gì với cô. Nhưng cô vẫn sợ.
Cô sợ bi kịch lặp lại. Sợ sinh tử cách biệt lại xảy ra.
Cũng may Tiêu Nghiễn Chi cũng không tiếp tục truy hỏi vấn đề tài này, mà chỉ hừ lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3687856/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.