"Tại sao cô lại bày ra biểu cảm này? Là đã ngủ rồi mới trở về?"
Tiêu Nghiễn Chi thản nhiên nói, trong ánh mắt anh hiện lên một tia châm chọc:
"Xem ra năng lực của Hứa Ngôn Sâm rất tầm thường, thời gian còn rất ngắn."
Những lời nhục nhã này khiến lòng bàn tay Giang Ly siết chặt, cố nén sự phẫn uất dâng trào. Một lúc sau, cô mới bình tĩnh lại và run giọng nói:
"Tiêu Nghiễn Chi, ở trong mắt anh tôi là người như vậy sao?"
"Không phải cô đã tự mình nói vậy sao?"
Tiêu Nghiễn Chi cúi người tới gần mặt cô, giọng nói càng thêm lạnh lùng:
"Còn chưa tới bước đó, chẳng phải chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi sao?"
Giang Ly nghẹn giọng, không biết phải đối đáp thế nào. Cô nhìn sâu vào mắt Tiêu Nghiễn Chi, nơi mà sự lạnh lùng và khinh bỉ đang bao trùm.
Anh tiếp tục, giọng nói càng trở nên nặng nề và đầy uy quyền:
"Giang Ly, có phải tôi quá nuông chiều cô nên mới khiến cô không biết điều như vậy?"
Nuông chiều? Giang Ly giật mình, không tin vào những gì mình vừa nghe, ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt đầy sự phẫn nộ của anh.
"Tôi nói cho cô biết, trước khi trả hết nợ cho Giang Ngu, cô tốt nhất đừng vướng vào mấy trò bẩn thỉu với đám đàn ông kia của cô."
Ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Nghiễn Chi làm cho trái tim Giang Ly run lên từng hồi.
"Đừng làm điều gì xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3679905/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.