Khi Giang Ly mở mắt ra lần nữa, cô chỉ thấy một trần nhà trắng tinh và nghe thấy âm thanh máy móc kêu bíp bíp đều đặn bên cạnh. Lúc này đã là một giờ sáng. Cổ họng cô khô rát khiến cô không nhịn được ho khan vài tiếng. Cảm giác mất nước tràn ngập, Giang Ly nhổm dậy, cố gắng tìm nước để uống.
"Giang Ly, cô đúng là diễn đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi."
Giọng nói trào phúng của Tiêu Nghiễn Chi vang lên bên cạnh giường. Hắn đứng đó, bóng dáng cao lớn phủ xuống người cô khiến không gian trở nên ngột ngạt.
"Cô diễn đạt như vậy, không cảm thấy mình thật giả tạo sao?"
Giang Ly cựa mình, dựa vào đầu giường. Đôi mắt lạnh lùng của cô giờ đây hiện rõ sự bi thương. Cô định nói điều gì đó nhưng cổ họng khô khốc khiến mỗi lời nói đều trở nên khó khăn.
Cô nhìn chằm chằm vào Tiêu Nghiễn Chi, giọng khàn khàn gằn từng chữ: "Tôi bị dị ứng sữa, anh biết rõ điều đó."
Cô và Tiêu Nghiễn Chi đã ở bên nhau bốn năm, dù quan hệ của họ không có sự tiến triển đặc biệt, Giang Ly vẫn nghĩ rằng ít nhất hắn cũng sẽ biết những sở thích và điều cấm kỵ của cô.
Tiêu Nghiễn Chi trầm mặc trong vài giây, ánh mắt lướt đi nơi khác, giọng điệu có phần nhẹ nhàng hơn: "Phải không? Tôi không nhớ."
Lồng n.g.ự.c Giang Ly dường như nghẹn lại. Bốn năm bên cạnh hắn, cô từng nghĩ rằng, nếu không có tình yêu thì ít nhất giữa họ cũng phải tồn tại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3679892/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.