Dù việc dạy múa không phải do Giang Ly chủ động muốn nhận nhưng đã nhận rồi thì cô đương nhiên phải nghiêm túc. Suốt cả buổi chiều, chỉ với những động tác cơ bản mà Tần Yểu Yểu đã khổ không thể tả. Không ít lần, cô nàng muốn bỏ cuộc giữa chừng nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Giang Ly, cô chỉ biết im lặng, nuốt xuống tất cả.
Giang Ly nhận thấy sự d.a.o động trong cảm xúc của Tần Yểu Yểu, giọng cô trầm xuống:
“Muốn luyện tốt kỹ năng căn bản, nhất định phải chịu khổ, hiểu không?”
Sắc mặt Tần Yểu Yểu không mấy tốt, cô cúi đầu gật nhẹ:
“Em hiểu rồi, chị Ly Ly.”
Nhận ra mình có thể hơi khắt khe, Giang Ly dịu giọng hơn một chút:
“Nếu đã chọn công việc này, phải chịu khó và kiên trì.”
Tần Yểu Yểu không đáp lời, chỉ cúi đầu xuống thấp hơn, dường như đã nghe lời.
Khi trời bắt đầu tối, Giang Ly mới nhận ra thời gian đã trôi qua khá lâu. Cô vừa định lên tiếng kết thúc buổi học thì cánh cửa phòng tập bị gõ nhẹ hai cái, sau đó Tiêu Nghiễn Chi đẩy cửa bước vào.
"Vẫn chưa kết thúc à?" Anh cau mày, giọng nói không mấy hài lòng:
“Mấy giờ rồi, định tập đến bao giờ?”
Hôm nay, Tiêu Nghiễn Chi mặc đồ khá giản dị, áo khoác cùng quần dài thoải mái, trông trẻ trung và cuốn hút. Rõ ràng, có vẻ như anh vừa tụ tập cùng bạn bè.
“Vừa định kết thúc đây,” Giang Ly ngẩng đầu trả lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3679876/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.