Tiêu Nghiễn Chi nheo mắt, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt Giang Ly:
"Bộ váy đó là do cô mặc và sơ ý làm hỏng nên cô phải chịu trách nhiệm."
Giang Ly ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Nghiễn Chi. Hắn cười khẩy:
"Nếu không đủ khả năng thì bớt thay người khác quyết định đi."
Nói xong, anh lấy từ ngăn kéo ra một chiếc thẻ ngân hàng, ném lên bàn trước mặt Giang Ly:
"Cầm lấy mà đi bồi thường. Không cần báo tài chính, số tiền này cứ tính vào tôi."
Hai mắt Tần Yểu Yểu lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó là ánh mắt sùng bái:
"Tiêu tổng, anh cho em mượn tiền sao?"
Tiêu Nghiễn Chi gật đầu:
"Ừ, cứ cố gắng làm việc ở Giang Ngu, sớm muộn gì cô cũng trả lại được."
Trong giọng nói của anh mang theo sự cổ vũ và dung túng, tâm trạng rõ ràng rất tốt. Ánh mắt sùng bái và lòng biết ơn của Tần Yểu Yểu khiến anh cảm thấy hài lòng.
"Cảm ơn Tiêu tổng! Em nhất định sẽ nhanh chóng trả hết!" Tần Yểu Yểu vui mừng nói, đôi mắt vẫn còn đọng lại nước mắt nhưng khuôn mặt lại ngập tràn hạnh phúc.
Giang Ly đột nhiên nhớ đến lời nói của Tiêu Nghiễn Chi đêm đó.
Không khó hiểu vì sao anh chán ghét cô.
Tần Yểu Yểu, tuổi còn trẻ, chỉ tầm đôi mươi, với nét thanh tú, ngây thơ, đôi mắt trong veo, miệng lưỡi lại ngọt ngào.
Không giống cô, lạnh lùng và cứng nhắc như một khúc gỗ mục nát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3679864/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.