Edit by: Rùa Rabu
PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (7.1)
Trên đường đi, Kiều Thất Tịch vừa đón gió vừa nhiều lần suýt chút nữa nằm lăn ra trên mặt tuyết ngáy ngủ. Đặc biệt là lúc bị gò tuyết vướng ngã, cậu đặc biệt muốn nằm luôn không đứng dậy.
Chỉ là mỗi lần như vậy đều thấy Otis dừng lại chờ đợi, thậm chí còn nghiêm túc quay đầu trở về, canh giữ bên cạnh chính mình, dù Kiều Thất Tịch buồn ngủ đến mức nào, cũng không đành lòng tiếp tục ăn vạ.
Không biết có phải vì đang ở trong môi trường hoang dã hay sao mà sau lần gặp lại này, Kiều Thất tịch cảm thấy Otis bây giờ so với Otis lúc còn ở trạm Cứu Trợ nhiệt tình, thân thiện hơn rất nhiều.
Chí ít là Otis lúc còn ở trong trạm sẽ không đối với cậu dịu dàng, kiên nhẫn như thế này.
Trong thời kỳ Ban ngày vùng cực, Mặt Trời luôn luôn chiếu sáng trên không trung, làm người không thể nhận rõ được hiện tại là khi nào.
Mà đồng hồ sinh học của Kiều Thất Tịch nói cho cậu biết bấy giờ hẳn là buổi tối, tóm lại chính là thời gian đi ngủ, nếu không mắt cậu không thể nào lại “ríu” như vậy!
Không biết đã đi bao lâu, Otis rốt cuộc tìm được nơi thích hợp để ngủ. Nó dừng lại.
Kiều Thất Tịch ở phía sau chỉ biết vùi đầu đi về phía trước, sau đó liền đụng thẳng vào Otis, bật ngửa ra sau, mông chạm đất, cuối cùng lại không hề có sức bò dậy.
Cậu ngủ ngay tại chỗ.
Nơi mà Otis tìm được là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-manh-chet-ta-sao/1685019/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.