Chương trước
Chương sau
"Thật xin lỗi, em vừa mới uống chút rượu, thật sự chỉ có một chút mà thôi. Thật xin lỗi, ông chủ, hi vọng sẽ không làm phiền tới anh…"
Nghe Thẩm Uất Lam vội vàng sửa lại cách xưng hô, nhìn vẻ mặt cô hốt hoảng nói lời xin lỗi, trải qua một khoảng thời gian dài hình ảnh này vẫn tồn tại mãi trong lòng của Vu Bồi Vũ. Bỗng nhiên anh có một sự thúc đẩy mạnh liệt muốn ôm cô vào lòng.
Vì vậy, trước khi Vu Bồi Vũ kịp phản ứng, anh đã đưa tay ra kéo gáy của cô lại gần, hôn mạnh xuống môi của cô ——
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn đơn giản nhưng tình huống lại phát triển không thể khống chế.
Vu Bồi Vũ nghĩ rằng thời điểm anh chạm lên đôi môi mềm mại của cô, anh hoàn toàn mất trí. Anh kéo Thẩm Uất Lam vào phòng bao không có người, đá lên cánh cửa, ép cô vào tường, hôn cô một cách mãnh liệt.
Trên người cô và anh đều có mùi lưu huỳnh nhàn nhạt của nước suối nóng. Mấy sợi tóc ngắn đâm ngứa cổ anh, Vu Bồi Vũ đưa tay gạt những sợi tóc này ra, nhưng bàn tay lại chạm nhẹ lên má của cô. Đầu ngón tay cảm nhận được loại cảm xúc mềm mại như tơ tằm, khiến anh không thể khống chế được mà hôn cô càng sâu hơn.
Không lẽ anh đã muốn cô từ lâu lắm rồi? Nếu không thì làm sao có thể gấp gáp như vậy?
Đầu lưỡi bá đạo của anh xâm nhập vào trong hàm răng của cô, cuốn hút thăm dò đầu lưỡi cô, không chút do dự, không chút thương tiếc.
Thẩm Uất Lam vòng tay lên cổ anh. Nếu như Vu Bồi Vũ có chút miễn cưỡng hay do dự nào, cô sẽ lập tức lùi bước. Nhưng thật may, Vu Bồi Vũ không có, vì vậy, cô đáp trả lại anh còn kịch liệt hơn.
Vì anh, đôi môi của cô nở rộ không chút kiên dè, nghênh vào anh từng tấc một, nhiệt liệt dây dưa. Mùi hương nóng ẩm, ấm áp, dễ chịu của đàn ông chui vào mũi cô, mỗi một tấc vuông đều tràn đầy hơi thở nam tính nóng bỏng của anh.
Cô không cự tuyệt bàn tay của Vu Bồi Vũ du dương trên eo cô. Thân thể mềm mại thơm ngát dán chặt vào lòng anh như ngầm cho phép, vả lại còn hoan nghênh sự vuốt ve, đụng chạm của anh, thậm chí là chiếm lĩnh.
Cô đã sớm thuộc về anh! Chỉ cần anh nguyện ý, tim của cô, thân thể của cô, cuộc sống mới của cô, tất cả con người cô, đã sớm là của anh; từ năm anh kéo cô thoát khỏi cuộc sống trước đây, cô đã thuộc về anh!
Phản ứng nóng bỏng nhiệt tình của cô khiến anh không thể chống đỡ được, Vu Bồi Vũ gần như muốn hòa tan trong nụ hôn của cô. Cô nhiệt tình không lưu loát, mùi vị ngọt ngào lại rất quyến rũ, quấn quanh đầu lưỡi của anh một cách ngây thơ rồi lại cố gắng hút hết cổ họng của anh, khiến anh quên mất trước kia mình đã từng muốn chống cự điều gì.
. . . . . .
Hai người bọn họ đồng thời đạt tới cực điểm của thiên đường!
Vu Bồi Vũ run rẩy một hồi, sống lưng cứng ngắc, nằm sấp trên người Thẩm Uất Lam đang mê mang thở gấp. Hai người bọn họ vẫn còn nối liền với nhau, trong phòng tràn ngập ý xuân dào dạt, mùi vị động tình thoang thoảng đâu đây.
Vu Bồi Vũ chống người lên, lấy giấy vệ sinh trên bàn, từ từ rút ra khỏi cơ thể của Thẩm Uất Lam, lau cho anh, rồi lau cho cô.
Lúc anh nhìn thấy dấu vết để lại trên đùi của Thẩm Uất Lam khi cô mở hai chân ra để anh lau chùi, anh có cảm giác vừa rồi quả thật là mình đã phát điên.
Anh lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Uất Lam, trong lòng xáo trộn đủ loại mùi vị.
Cô nói anh là ân nhân của cô, là người quan trọng nhất của cô. Cô thích anh, vậy thì cô đã suy nghĩ những gì khi cùng anh ân ái? Vì báo đáp? Vì cô thật thích anh? Hay là sự yêu thích của cô được xây dựng bằng lòng biết ơn?
Vậy còn anh thì sao? Bản thân của anh suy nghĩ gì? Anh vì lẽ gì mà ân ái với cô? Vì anh thương hại và đồng tình với cô?
Vì anh thích cô? Hay là sự yêu thích của anh được xây dựng trên cở sở thương hại, đồng tình và luyến tiếc?
Đột nhiên Thẩm Uất Lam nghiêng người về phía trước, hôn nhẹ lên môi anh một nụ hôn không có tạp niệm, đơn thuần là môi chạm môi, cười dịu dàng ngọt ngào với anh như cô bé năm nào.
Trong lòng Vu Bồi Vũ đột nhiên xao động, vuốt vuốt tóc cô một cách cưng chiều. Còn chưa kịp nói với cô câu nào, thì điện thoại di động mới vừa rồi trong lúc hỗn loạn rơi vào trong nệm lót vang lên.
Anh nhặt điện thoại lên nhìn, tên người gọi trên màn hình sáng rực cùng lúc giọi vào mắt anh và Thẩm Uất Lam – là Liên Gia Lỵ.
Vu Bồi Vũ nhìn tên người kia, chần chừ hai giây rồi mới bấm nút điện thoại.
"Chào, ừ, được, tôi biết rồi, đợi một chút tôi sẽ trở lại… Uất Lam?" Vu Bồi Vũ bỗng nhiên nghiêng đầu, dừng lại, Thẩm Uất Lam chớp chớp mắt nhìn anh.
Cũng đúng, cô đã rời phòng bao quá lâu, chị Gia Lỵ hỏi Vu Bồi Vũ có thấy cô không cũng là bình thường. Nhưng mà… xấu hổ quá đi thôi… Vu Bồi Vũ sẽ trả lời như thế nào đây? Đột nhiên cô cảm thấy thật khẩn trương.
Vu Bồi Vũ có chút đăm chiêu, liếc nhìn cô một cái. Tầm mắt rơi vào bộ đầm bị anh xé rách cổ áo, im lặng một lát, sau đó mới mở miệng nói : "Uất Lam… ừ… tôi đã gặp cô ấy trên hành lang. Cô ấy không được khỏe, tôi đưa cô ấy về trước, lát nữa sẽ trở lại tiệc sau. Mọi người ăn trước đi. Vậy nhé, bye!"
Thẩm Uất Lam nhìn Vu Bồi Vũ cúp điện thoại, sửa sang lại quần áo, nói không ra cảm giác trong lòng lúc này là gì? Đương nhiên Vu Bồi Vũ không thể nói với Liên Gia Lỵ anh đang ân ái với quản đốc của mình. Mà bộ dạng của cô lúc này lại càng không thể trở lại phòng liên hoan cùng mọi người. Nhưng tại sao trong lòng cô cảm thấy có chút mất mác?
Cô nên cảm thấy ông chủ của cô thật thông minh, phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời hóa giải hoàn cảnh xấu hổ này mới đúng chứ?
"Anh đưa em về, còn phải thay đồ nữa." Rõ ràng nơi này cách chỗ ở của Thẩm Uất Lam không xa, nhưng Vu Bồi Vũ không biết anh chột dạ là vì lúc nãy đã nói dối, hay là bởi vì vừa rồi anh mất khống chế?
"Em không đói bụng." Thẩm Uất Lam nhìn anh mỉm cười, cười một cách ngọt ngào thản nhiên, giống như bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Giỏ xách của em vẫn còn trong phòng bao, đợi lát nữa tiệc xong, anh có thể nhờ chị Gia Lỵ mang về dùm em không? Hay là mang thẳng tới nhà hàng ngày mai cũng được."
Cô hi vọng, cô vĩnh viễn không phải là gánh nặng cho Vu Bồi Vũ. Cô chỉ muốn làm anh vui vẻ, như thế mà thôi.
Ánh mắt Vu Bồi Vũ nhìn cô sâu thẳm, tròng mắt đen bỗng dưng tối sầm lại. Anh không thích Thẩm Uất Lam dịu dàng ngọt ngào như vậy. Bộ dạng điềm đạm đáng yêu, nhẫn nhịn chịu đựng, giống như sẳn sàng để anh khinh rẻ.
Cho tới bây giờ, anh biết được cô có chút tự ti mặc cảm vì thiếu anh một khoản tiền, nhưng ngàn vạn lần, sự tự ti mặc cảm này không nên xuất hiện trong thời điểm này. Như vậy sẽ khiến anh có suy nghĩ mình đã bức bách cô ngoan ngoãn phục tùng, thậm chí phải lên giường với anh.
"Nè, Uất Lam, đừng làm cái mặt như vậy. Anh nói như vậy với Gia Lỵ không có ý tứ gì khác. l€quɣ₯ɷɳ Anh nghĩ, chúng ta nên thảo luận đàng hoàng một chút chuyện vừa rồi ——" Điện thoại của Vu Bồi Vũ vang lên, anh cúi đầu nhìn, là giám đốc Trần.
Vu Bồi Vũ có thể nghe được bản thân mình thở dài một cái, đang tính bấm nút tắt điện thoại thì Thẩm Uất Lam kéo nhẹ tay anh, nhìn vào mắt anh, cười rất dịu dàng.
"Anh Bồi Vũ, tất cả mọi người đang chờ anh… anh đừng để mọi người đợi quá lâu, không bằng anh đưa em về trước! Anh muốn nói chuyện với em thì đợi liên hoan kết thúc, anh mang xách tay tới cho em rồi mình bàn luôn, có được không? "
Thẩm Uất Lam vẫn luôn thân thiết như vậy, nhưng mà… như vậy thật sự tốt hay sao? Vu Bồi Vũ liếc mắt nhìn cô không tin tưởng, rồi lại nhận được nụ cười của cô.
"Túi xách của em màu xanh nhạt, để ở trên ghế. Nếu như anh tìm không được thì có thể hỏi chị Gia Lỵ. Em chờ ——" anh. Thẩm Uất Lam chưa dứt lời thì đã bị môi hôn của Vu Bồi Vũ phủ kín.
Cô nàng hiểu chuyện, dịu dàng, lại luôn sợ làm phiền người khác này nha, sau khi lên giường với anh mà ngay cả anh cũng không biết tại sao, cô vẫn như không lựa chọn chất vấn tâm ý của anh, ngược lại còn lo lắng đủ thứ cho anh.
Anh nghĩ, có lẽ anh thật sự yêu thích cô thì phải? Nếu không thì làm sao cô có thể chọc cho anh kích động đến khó nhịn như thế? Chờ liên hoan kết thúc, xã giao kết thúc, anh phải cho Thẩm Uất Lam biết, anh thật sự thích cô mới được; anh ân ái với cô không chỉ đơn thuần vì dục vọng, tinh trùng lên não, anh thật có tình cảm với cô.
Chỉ nhưng mà… tuy rằng anh không phản đối chuyện đồng nghiệp yêu đương, nhưng ông chủ và quản đốc rơi vào lưới tình hình như không tốt lắm thì phải? Tóm lại, anh phải suy nghĩ thật kỹ, chờ nhân viên tiệc tùng xong, anh sẽ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với người con gái từ trước tới nay vẫn khiến anh vừa yêu thương vừa đau lòng một chút.
"Uất Lam, chờ anh." Nụ hôn vừa sâu lại dài kết thúc, Vu Bồi Vũ vừa vuốt ve gò má của Thẩm Uất Lam vừa nói.
Kết quả, Vu Bồi Vũ cũng không xuất hiện.
Đêm đó, xách tay của Thẩm Uất Lam được Liên Gia Lỵ cầm đi. Liên Gia Lỵ mang thức ăn tới cho cô, vừa cười vừa nói, Vu Bồi Vũ bị cả đám nhân viên không ngừng chuốt rượu, mọi người chơi rất vui vẻ, hỏi cô có khỏe hơn chưa, ngày mai có thể đi làm không?
"Có thể mà! Đương nhiên em có thể đi làm. Chị Gia Lỵ, cám ơn chị. Em không có gì, chị đừng lo lăng. Chỉ là vừa rồi đầu em mê mang, chợp mắt một tí, bây giờ đã khá hơn nhiều." Thẩm Uất Lam trả lời một cách đơn giản, sau đó cũng bởi vì Liên Gia Lỵ mang thai, ngáp liên tục, cô nói lời cám ơn và tạm biệt.
Thật ra thì chuyện Vu Bồi Vũ bị chuốc say cũng không ngoài dự liệu của cô.
Tính tình ông chủ bình dị gần gũi, tiệc tùng với nhân viên bị chuốc say, không tới nhà cô cũng không phải chuyện lớn gì. Chỉ là… trong lòng cô không hỏi có chút thất vọng.
Rõ ràng muốn coi nhẹ một chút, nhưng làm thì rất khó. Mới vừa rồi ở trên xe, bộ dáng muốn nói gì đó nhưng lại thôi không nói của Vu Bồi Vũ khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Không biết Vu Bồi Vũ tính nói chuyện gì với cô đây? Sớm biết mình sẽ suy nghĩ nhiều như thế này, cô đã bảo anh nói hết ra cho rồi.
Không lẽ anh cũng hoảng sợ giống như cô sao? Bị sự nhiệt tình của cô làm hết hồn? Hay là anh hoảng sợ vì không tự kiềm chế được? Có phải bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc và khó lường trước về chuyện xảy ra đêm nay giữa bọn họ không?
Trong lòng Vu Bồi Vũ nghĩ như thế nào vậy? Anh có thích cô như cô thích anh không? Hay là, anh sẽ nói với cô, anh chỉ là nhất thời xúc động, hi vọng cô có thể xem như chuyện đêm nay chưa từng xảy ra?
Rõ ràng hi vọng mình hiểu chuyện, không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng trong đầu lại cứ hiện lên một đống ý niệm không thể giải thích, khiến cô muốn ngủ cũng ngủ không được.
A! Thật là phiền! Dù là nhất thời thỏa mãn thì thế nào? Hiện giờ cô đã đạt được quá nhiều điều vượt xa sự mong mỏi của cô. Cô đã hạnh phúc lắm rồi. Giống như bây giờ, lăn lộn trong chăn, vẫn còn cảm giác được hơi thở mạnh mẽ và nụ hôn cường hãn của Vu Bồi Vũ bao phủ chặt chẽ, cô phải nên biết đã đủ lắm rồi.
Thẩm Uất Lam vùi mặt vào trong gối, ép mình đi vào giấc ngủ.
Đêm, yên tịnh.
Ngày thứ năm.
Hôm nay đã là ngày thứ năm từ sau bữa tiệc liên hoan nhân viên, cô hoàn toàn không gặp lại Vu Bồi Vũ.
Cô nán lại ở nhà hàng ChezVous mà cô đã chính thức lên làm ca ngày, nhưng liên tục mấy ngày liền, Vu Bồi Vũ không hề bước chân vào tiệm. Điều này quả thật là chuyện không bình thường.
Tuy rằng Thẩm Uất Lam không muốn nghĩ tới khả năng Vu Bồi Vũ đang muốn tránh né cô, nhưng cô thật sự có từng nghĩ tới…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.