Chương trước
Chương sau
Gần đây Phủ Quân đại tướng quân lúc nào cũng vui phơi phới, ngày thường một gậy gõ không ra ba cái rắm, còn bây giờ vẻ mặt hết sức hiền hòa.

Có người tò mò đi tìm hiểu.

"Dạo này Hoa đại tướng quân hồng quang đầy mặt, có chuyện gì vui à?"

Người bị hỏi tỏ vẻ ngượng ngùng, kiểu như nói-ra-dài-dòng-lắm.

"Đừng nhỏ mọn vậy mà Dư phó tướng." Quan viên truy hỏi nháy mắt với y, "Ai mà không biết ngươi và Hoa Hiểu Tư thân nhau từ nhỏ đến lớn. Giờ cả thành đều biết Hoa Hiểu Tư đang chọn mua đồ đại hôn, nhưng người trong phủ tướng quân kín miệng quá nên một chữ cũng không moi ra được."

Dư phó tướng chớp mắt mấy cái, y có thể nói gì đây?

Nói đối tượng kết hôn của Hoa Hiểu Tư xa tận chân trời, không phải ai khác mà chính là Dư Dục y à?

Cái này sẽ chết thật đó.

"Ngài nói vậy sai rồi." Cuối cùng Dư Dục vẫn trả lời một câu, "Ngài nói ta và Hoa Hiểu Tư thân nhau, lại biết rõ phủ tướng quân từ trên xuống dưới không hé răng nửa lời. Vậy ta làm sao nói với ngài được chứ."

Dư Dục ở biên cương lâu năm, giờ nói chuyện cũng không chút khách khí làm người ta nghẹn họng, suýt nữa đã ngất đi.

"Ngài......"

Dư Dục hết sức vô tội, có phải y cầu xin người ta đến hỏi đâu, tự dưng bị trách, quá đáng thật đấy.

"Dương đại nhân!" Hoa Hiểu Tư như cô hồn dã quỷ, chẳng biết từ đâu nhảy ra, "Có gì muốn hỏi cứ hỏi thẳng ta là được rồi, sao lại quấy rầy Dư phó tướng chứ!"

"À...... Hạ quan bái kiến Hoa tướng quân."

Hoa Hiểu Tư như con lừa chen vào giữa Dư Dục và dê bụng bự, sau đó ôm Dư Dục tự khoe.

"Đúng là bản tướng quân sắp thành hôn, đối tượng không phải ai khác mà chính là Dư phó tướng."

Dương đại nhân đứng ngây tại chỗ, vẻ mặt kiểu như "ngươi có thể giấu ta nhưng đừng hòng lừa ta".

Dư Dục không lên tiếng, Hoa Hiểu Tư lại nhìn y chằm chằm bằng ánh mắt sáng rực, Dương đại nhân chỉ có thể lắp bắp nói.

"Vậy...... Vậy hạ quan xin chúc mừng hai vị."

Mặt Hoa Hiểu Tư to như cái đấu, còn ôm quyền đáp lại.

"Chung vui chung vui."

Có gì để vui chứ?

Chỉ làm lão Dương hậm hực bỏ đi.

"Lão già này, nói ra hắn lại không tin, lạ thật đấy."

Dư Dục tức quá hóa cười.

"Ai bảo ngươi gây xôn xao dư luận làm gì, không biết xấu hổ."

"Có gì phải xấu hổ chứ?"

Hoa Hiểu Tư ôm chầm Cá ngốc hôn ba cái.

"Kính Vương thành thân, bệ hạ và Hoàng hậu muốn cải trang đến dự, ngươi đi với ta nhé, ta sẽ dẫn ngươi đến thăm mẫu thân của ta, bà ở trên trời có linh chắc chắn sẽ phù hộ chúng ta đời này viên mãn......"

Không bao giờ chia ly nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.