Hu – Thật đáng sợ mà!
Mại Vu co trên ghế sofa giống như chiếc giường, đôi mắt nhìn chằm chằm chương trình tivi, rồi giảm âm thanh xuống, dựng thẳng lỗ tai nghe tiếng nước chảy ào ào phía sau, Hoàng Huyền đang tắm.
Xế chiều hôm nay, sau khi thay quần áo khiến người ta mặt đỏ tim đập Hoàng Huyền thật sự không động tới anh; hai người ở cùng nhau bình an vô sự, Hoàng Huyền chỉ lẳng lặng mỉm cười nghe mình nói ít chuyện buôn bán của nhà mình, lúc ăn tối cũng vậy, mình vùi đầu ăn mấy món ngon trên bàn, tiếp đó Hoàng Huyền thi thoảng sờ mó xoa nắn ôm anh thôi, không làm thêm chuyện gì nữa.
Hu – Thật sự là quá đáng sợ!
Mại Vu nhớ, bình thường Hoàng Huyền muốn anh mà nói, không kiễn nhẫn như vậy đâu mà dứt khoát nhào lên, nhưng lần này không biết đang nhẫn nhịn cái gì… Còn hỏi anh sao biết Hoàng Huyền đang kiềm chế ư? Đó là vì khi nhào qua ôm Hoàng Huyền hoặc Hoàng Huyền cố ý muốn anh ngồi lên đùi hắn, anh có thể cảm nhận bộ vị nào đó của Hoàng Huyền chỉa vào anh không chút nào che giấu….
A a, lần này rốt cuộc Hoàng Huyền đang suy nghĩ gì chứ? Muốn làm thì cứ làm! Tại sao, anh ấy đang đợi gì chứ? Nói phải chờ buổi tối….
Rốt cuộc buổi tối muốn làm gì? Mại Vu ngồi dậy, gãi mái tóc lộn xộn, nhìn đồng hồ, bây giờ đã tối rồi!
…. Cảm thấy có chuyện khiến người ta đỏ mặt.
Đổi hướng, Mại Vu tiếp tục núp trên sofa, khắp người đều mùi sữa tắm hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-hac-bang-cua-anh-chang-ban-ca/1478840/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.