Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
“Hu hu.” Mại Vu nức nở, chậm chạp mở cổng.
“Động tác em nhanh lên nào.” Hoàng Huyền vươn tay từ sau eo anh, môi mỏng như có như không đụng vào tai anh. LQĐ
“Từ từ cũng tới, đừng gấp mà.” Mại Vu khóc nức nở nặng nề, hít hít nước mũi sắp chảy xuống.
“Nếu em không nhanh thì anh trực tiếp ôm em vào đó.” Hoàng Huyền há miệng ngậm vành tai tinh xảo của Mại vu, hắn cũng không thèm để ý mấy bảo vệ đứng trước cửa ra vào mà trực tiếp ôm Mại Vu vào trong nhà đâu.
“Ưm ừ.” Cảm giác ấm nóng ẩm ướt trên lỗ tai truyền tới, Mại Vu không kiềm chế được than nhẹ một tiếng, lại không nghĩ tới tiếng than khẽ này khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều nghe thấy.
“Ha ha.” Trong đó có vài bảo vệ đỏ tai, xấu hổ cười ra tiếng.
Mại Vu nghe tiếng quay đầu nhìn lại, nhìn về phía sau cổng, vài bảo vệ rất quen thuộc, ai cũng có bộ dạng chuẩn bị xem kịch vui… Nhìn một lát! Ai cho phép mấy người nhìn hả?
“Em biết rồi!” Nói xong Mại Vu ba bước còn hai, kéo Hoàng Huyền vào cửa, dùng sức đóng cửa lại, lập tức ngăn tầm mắt mấy người xem kịch vui.
“Ha ha ha.” Nhìn Mại Vu của hắn lôi kéo, Hoàng Huyền cười thoải mái, thẹn thùng như vậy, khi rơi vào hoàn cảnh lúng túng Vu Vu cũng đáng yêu như vậy!
“Huyền Huyền, cười đắc ý gì vậy?” Hốc mắt còn hồng, vẻ mặt Mại Vu tức giận, rất giống người phụ nữ oán hận
“Không có gì, cười em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-hac-bang-cua-anh-chang-ban-ca/1478821/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.