Chương trước
Chương sau
Khó chịu…. Là tâm tình duy nhất của Mại Vu hiện giờ, gần đây Hoàng Huyền bề bộn nhiều việc, cũng không biết đang bận chuyện gì? Thậm chí bận đến mức không có thời gian trêu chọc anh hoặc vui đùa với anh… Đương nhiên cũng không thể dẫn anh đi công viên giải trí rồi.
“A a!” Mại Vu nhàm chán ôm gối lặn qua lăn lại trên giường, miệng không ngừng kêu ca oán thán.
Thật ra trong lòng Mại Vu cảm thấy, Hoàng Huyền là vì không muốn tiếp nhận xử phạt nên mới tìm lý do nói rất bận rộn.. Mặc dù anh ấy thật sự bồn bề nhiều việc.
“Nhưng cũng không thể không giữ lời hứa chứ….” Vừa lăn một vòng, thật sự rất muốn đi công viên giải trí.
Bỗng chốc một tiếng chuông vang lên, Mại Vu lật người cầm điện thoại đầu giường lên, “A lô, đây là Mại Vu đẹp đến không chịu được, xin hỏi bên kia là ai?”
Đối phương vừa trầm ổn mạnh mẽ lại rõ ràng trả lời: (Tình yêu chân thành nhất bạn lâu năm của cậu Thạch Thái.)
“A a! Tiểu Thái, sao lại gọi tới tìm mình?” Mại Vu ngồi dậy, cười hì hì nói, khó chịu vừa rồi đều tan thành mây khói.
(Ừ, hôm qua có người cho mình hai vé vào cửa công viên giải trí muốn mình đi với hắn, nhưng mình không muốn đi cùng, cho nên tìm cậu xem thử muốn đi hay không, lén dùng hai tấm vé vào cửa này.)
“Như vậy không hay lắm đâu……” Công viên giải trí, công viên giải trí.
(Không sao đâu, coi như giúp mình một việc, mình thật sự không muốn đi cùng tên kia…..)
“Đợi một chút… Tên kia là ai vậy?”
(Cậu không biết đâu, một cái tên rất kỳ quái.)
Oa oa – Người có thể bị Thạch Thái nói kỳ quái thì nhất định rất kỳ quái!
(Sao! Rốt cuộc cậu muốn đi hay không?)
Công viên giải trí, công viên giải trí đó nhé, xem ra Hoàng Huyền vẫn chưa có ý định dẫn anh đi…. “Được! Mình đi.”
(Ừ, vậy ngày mai 8h gặp ở chỗ cậu bán hàng, tạm biệt!)
“Tạm biệt!” Chấm dứt trò chuyện, có thể đi công viên giải trí rồi…. Mặc dù không phải là đi cùng Hoàng Huyền, nhưng Mại Vu cũng hạnh phúc bay lơ lửng.
“Ha ha ha!” Vui vẻ cười hì hì, không chủ ý tới người đứng ở cửa, mỗi lần xuất hiện đều xuất quỷ nhập thần.
“Em đang cười gì đó?” Hoàng Huyền dựa vào cửa lạnh lùng hỏi, tiểu tử Mại Vu này không biết lại cao hứng chuyện gì rồi, cảm giác không nắm giữ được tâm tình đối phương thật đáng ghét.
“À…. Không có gì!”
“Đúng như thế không?” Dò xét liếc nhìn Mại Vu, cởi áo khoác nhét vào người Mại Vu, Hoàng Huyền liền cắm đầu xuống giường, lười biếng ôm chăn bông.
“Ừ… Đúng.” Dù sao cũng không thể nói vì hắn và Thạch Thái đi chơi mà vui mừng được? Tặc lưỡi, Mại Vu giúp Hoàng Huyền cất áo khoác.
“Ừ….” Hoàng Huyền mơ hồ trả lời, mí mắt nặng trĩu suýt nhắm lại.
Có nhầm hay không, bận đến mệt mỏi như vậy? Mại Vu quỳ gối bên cạnh Hoàng Huyền, đưa tay chọc chọc hắn: “Không tắm rửa trước mà đã ngủ?”
“Tắm bên ngoài rồi.” Ngay cả trả lời cũng có chút mệt mỏi, chỉ vô lực giơ tay lên gạt bỏ hành động chọc phá xấu xa của Mại Vu.
Mại Vu nhíu mày, anh thật sự không biết gần đây Hoàng Huyền đang bận chuyện gì, hắc đạo gì đó bận lắm sao? Bận đến mức về nhà ngủ chứ không chơi với anh, hại anh bây giờ oán thán giống như ông chồng vườn không nhà trống!
Khoa trương làm bộ lau nước mắt, nhưng ngày mai được đi chơi nên tâm tình anh rất vui vẻ, mới không rảnh ở đây đau khổ! Khóe miệng lập tức mỉm cười, Mại Vu vui sướng muốn xuống giường chuẩn bị đồ đạc ngày mai đi chơi lại phát hiện Hoàng Huyền vẫn đang nắm góc áo của mình, mặc dù người đã biểu hiện mê man….
Mại Vu giật nhẹ góc áo bị túm, cười bất đắc dĩ, dứt khoát phóng khoáng cởi áo để Hoàng Huyền giữ lấy, còn mình thì hát khe khẽ nhảy chân sáo đi vào phòng bếp. Anh hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, không chú ý tới trong miệng Hoàng Huyền đang mê man ôm lấy áo anh lẩm bẩm chuyện rất quan trọng.
*********
Ngủ dậy, người bên cạnh vô cùng quen thuộc vẫn còn ngủ, rất tốt! Lén lút, rón ra rón ren rửa mặt xong, anh chàng bán cá vụng trộm thiếu chủ hắc đạo đáng sợ ra cửa đi đến nơi hẹn.
Dọc đường đi đạp xe rất nhanh, thậm chí có thể trông thấy ánh sáng tản ra quanh người Mại Vu.
Hôm nay anh rất không có trách nhiệm nghỉ một ngày bán cá, đến chỗ hẹn, từ xa đã trông thấy bạn cũ Thạch Thái lên tiếng gọi, sau đó ngồi lên xe anh xuất phát đi tới công viên giải trí!
Bên Mại Vu vui sướng, bên Hoàng Huyền lại…….
“Tiểu tử thối chết tiệt……” Hoàng Huyền ngồi trên giường, mái tóc màu trắng có chút mất trật tự, trong tay vẫn còn cầm áo ngày hôm qua hắn nắm, sáng sớm thức dậy đã không thấy bóng dáng Mại Vu đâu, gọi điện thoại đến sạp cá nhưng không ai nghe máy, di động cũng gọi không được.
Đêm qua lúc ngủ không phải hắn kéo Mại Vu nói hôm nay dành cả một ngày cho hắn sao? Cái người này chạy rồi, sao hắn dẫn anh đi đâu được chứ….
Kìm mí mắt lại, Mại Vu đứng trước cổng công viên giải trí chờ Thạch Thái soát vé.
Chậc chậc, sao mí mắt cứ nhảy mãi không ngừng? Giống như điềm báo có chuyện không hay sắp xảy ra.
“Chắc là mình quá nhạy cảm…..” Mại Vu lẩm bẩm tự nói, muốn xem nhẹ dự cảm bất thường trong lòng.
“Cái gì nhạy cảm?” Thạch Thái soát vé xong khoác vai Mại Vu, thổi khẽ bên tai Mại Vu.
“Không có gì.” Không muốn phá hỏng háo hứng đi chơi của hai người, Mại Vu lắc đầu kéo tay Thạch Thái cười hì hì: “Chúng ta đi chơi thôi!”
Hết chương 30
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.