Chương trước
Chương sau
Hai năm sau, trước mộ bia, hắn tháo kính mắt xuống, đem một bó hoa bách hợp trắng thật lớn đặt trước mộ bia của Ân Tịch, tay hắn lại một lần nữa chạm vào khuôn mặt cười yếu ớt trên bia mộ của cô.
"Anh đến thăm em, Ân Tịch! "
Nói xong, hắn lại đem một con búp bê vải xinh đẹp đặt trước mộ bia nhỏ bên cạnh, cặp mắt linh động kia cùng Ân Tịch rất giống, nhìn vào khiến hắn mơ hồ đau đớn.
"Tiểu Ức, ba ba thực xin lỗi con, cho tới bây giờ ba ba cũng chưa từng ôm con, mua cho con một món đồ chơi nào. . .", giọng hắn càng nói càng thấp. . .
Bầu trời mưa bay lất phất, nhè nhẹ rơi trên Tây trang màu đen của hắn, ngấm và lạnh đến cắt da cắt thịt.
Bước chân của hắn chưa hề có ý muốn rời đi, nhìn nụ cười yếu ớt trên mộ bia đến xuất thần.
Mưa, dường như càng ngày càng lớn. . .
Không biết từ khi nào, trên đầu hắn có thêm một cái ô, màu đen tuyền, người cầm ô có một đôi tay dài, quần áo trắng tinh thanh khiết.
"Tử Duệ, trời tối rồi, chúng ta về nhà thôi!", thanh âm mềm mại mà mê hoặc, không có chút trách cứ nào, chỉ có đau lòng.
Người đàn bà này, đối với hắn mê luyến một cách cố chấp, tựa hồ một chút ghen tuông cũng không có.
Thân Tử Duệ xoay người nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, tiếng nói lạnh lùng, "Em lên xe về trước đi, tôi muốn nán lại thêm chút nữa".
Trữ Hạ biết tính cách hắn cố chấp, cũng không kiên trì nữa, đem ô trên tay mình đặt vào tay hắn, cô ta mở một cái ô khác rồi rời đi khỏi nơi chỉ thuộc về hắn và Hứa Ân Tịch này.
Đã hai năm rồi, hắn chưa từng theo thời gian mà phai nhạt tình cảm này, ngược lại lại càng thêm mê muội hơn.
Trữ gia và Thân gia bàn bạc hôn sự của hai người, hắn lại nhắm mắt làm ngơ, nếu ép hắn, hắn liền ngủ suốt ngày trong công ty, ôm một cái gối đầu rất lạ.
Trữ Hạ vẫn rất ngạc nhiên cái gối kia thì có sức hút thần kì gì, mãi cho đến một lần cô giấu Tử Duệ, vụng trộm mở cái gối kia ra, cô mới biết được, thì ra đó là cái gối mà Hứa Ân Tịch tự tay làm vì hắn, nơi đó còn có nhiều lớn nhắn nhủ ngọt ngào như vậy. . .
Biết được như vậy, cánh tay cô run rẩy, thật lâu thật lâu cũng không bình phục lại.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn là làm như cái gì cũng không biết.
Trong hai năm, cô vẫn là người phụ nữ ở gần gũi hắn nhất, hơn tất cả phụ nữ khác, nhưng càng như vậy, lại càng phát hiện trái tim hắn một chút không gian để hình bóng khác chen vào cũng không có.
Bây giờ, hắn chỉ nói: "Thời gian không còn sớm nữa, về nhà đi!"
"Anh còn có chuyện chưa xử lý xong, em về nhà trước đi!"
"Hôm nay anh tăng ca, không về nhà ăn cơm!", chỉ cần hắn vừa nghe cô ở Thân gia cùng ba mẹ hắn ăn cơm, hắn sẽ vì như vậy mà lấy cớ cự tuyệt về nhà.
Cô từ trước đến giờ vẫn không trách hắn, cũng không có oán giận gì, cô vẫn nghĩ, sẽ đến một ngày, Tử Duệ nhất định sẽ hiểu, cô cũng là một người phụ nữ đáng để hắn quý trọng.
Hắn chưa bao giờ cho phép bất luận kẻ nào bước vào căn phòng hắn ở kia, thậm chí ngay cả người hầu quét dọn hắn cũng cự tuyệt.
Có một lần, cô đến biệt thự Thân gia tìm hắn, phát hiện hắn cư nhiên tay cầm khăn lau đi ra, thấy cô, nhẹ nhàng mà đóng cánh cửa phía sau lại, dùng ngôn ngữ bình thường mà xa cách hỏi "Trữ Hạ, em tới đây tìm tôi, có việc gì sao?"
Ánh mắt Trữ Hạ kinh ngạc, nhưng chỉ là thoáng qua, lập tức lấy lại thái độ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói, "Bác gái muốn em đem vài thứ đến đây cho anh".
"Để chỗ kia đi, tôi còn bận việc phải làm, muốn ăn cái gì thì nói với dì Trương đi". Sau đó, hắn cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng, đóng cửa lại. . .
Sau này, cô mới biết được, căn phòng kia là nơi Hứa Ân Tịch từng ở, có một đoạn thời gian, Thân Tử Duệ một ngày một đêm ở trong đó, không có sự cho phép của hắn, không ai được phép vào trong. . .
Nơi cất giữ tình yêu của bọn họ, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào. Hao tổn hai năm tâm tư, cuối cùng cũng nhận được sự xa cách cùng phai nhạt của Tử Duệ .
Giờ phút này, cô ngồi ở trong xe, mờ mịt nhìn Thân Tử Duệ từ trong màn mưa đi ra , ánh mắt vẫn tịch mịch, bóng dáng vẫn cô đơn như thế.
"Trữ tiểu thư, thiếu gia bảo tôi đưa tiểu thư về nhà trước", tiểu Lí ngồi vào vị trí lái nói.
"Vậy anh ấy đâu?"
"Thiếu gia nói cậu ấy còn có việc, không cần phải xen vào chuyện của cậu ấy", Đối với tình trạng như vậy của Thân Tử Duệ, tiểu Lí cũng nhìn thấy nhưng không thể trách, trước và sau bốn tháng ngày giỗ của Hứa Tiểu Thư, tình trạng của Thân Tử Duệ lại trở nên không bình thường.
"Đi thôi, đưa tôi quay về Trữ gia", giọng điệu Trữ Hạ vẫn rất lãnh đạm, nhẹ nhàng như vậy.
Khóe mắt lại tuôn ra hai dòng lệ, cuối cùng, cô cũng hiểu được, trừ bỏ Hứa Ân Tịch, sẽ không có người phụ nữ nào có thể đi vào trái tim hắn được.
Trữ Hạ nhìn Thân Tử Duệ ngoài cửa sổ xe, càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng xa. . .
Có lẽ, cô nên buông tay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.