Hạ thân Tề Tư Mục chảy ra máu, nhiễm đỏ một mảng lớn thảm màu trắng, Thân Tử Kiều mới bảo hạ nhân dừng tay. Xoay người, hắn nói với A Khôn, "Thay tôi tra Hứa Tiểu Ức ở đâu, đào ba tấc đất lên cũng phải tìm được." "Vâng." A Khôn đáp lời. "Thân Tử Duệ. Đùa với tôi, liên hợp với cảnh sát để hại tôi, tôi sẽ làm cho cả nhà anh chết, A Lực đã chết, tôi khiến cho con gái của anh đi sang kiếp sau mà hưởng hạnh phúc." Hắn ở trong lòng lặng lẽ nói, bàn tay nắm chặt chậm rãi buông ra. Sửa sang một chút quần áo trên người, cất bước hướng phía ngoài đi đến, phía sau hắn, cũng đi theo một đám người, chỉ còn lại Tề Tư Mục hấp hối ở biệt thự. Thời điểm Tề Tư Mục tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối đen, dĩ nhiên hạ thể của ả cứng ngắc không thể nhúc nhích, vết máu trên mặt đất cũng đã khô cứng lại. Thậm chí ngay cả những sợi tóc rơi rụng của ả cũng đều dính máu. "Thân Tử Kiều. . . . . . Thân Tử Kiều. . . . . ." Tề Tư Mục cắn răng, ở trong lòng thống hận nguyền rủa hắn. Ả nói cho chính mình, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà chết đi, ả phải sống, phải sống để khiến cho Thân Tử Kiều chết so với ả càng thống khổ hơn, hận thù này lại khơi dậy ý nghĩ muốn sống của ả. Ả hướng cửa bò ra, mỗi nơi đi qua lưu lại một mảng máu, hạ thân của ả bởi vì lần nữa di chuyển mà lại lần nữa bị xé rách, loại đau đớn chí mạng này khắc sâu trong trí nhớ của ả. Rốt cục ả cũng lấy được di động, trong mắt hiện lên một tia hy vọng. . . ---------------------------------- Biệt thư Thân gia, nơi nơi đều có hương khí dịu nhẹ, Ân Tịch đứng lặng yên ở một góc hoa viên. Nhìn tất cả. Thân thể cô đã tốt hơn nhiều, năm ngày nay, mỗi ngày trừ bỏ khắc chế chính mình không nghĩ đến thuốc phiện, hơn nữa mỗi ngày bác sĩ đều giúp cô dùng thuốc tiêu độc, hiện tại thời gian phát tác càng ngày càng ngắn, nhưng cái chính là tần suất phát tác cũng chậm lại. Chỉ cần nơi nào có cô, ở một nơi cách đó không xa, sẽ có một bóng dáng khác đi theo. Trời chiều hạ xuống chiếu rọi lên người cô, đứng ở một biển hoa rộng lớn, tĩnh lặng như xử nữ. Thân Tử Duệ đi đến bên người cô, nhẹ giọng gọi tên của cô: "Ân Tịch!" Cô quay đầu lại, nhìn ánh mắt hắn, mỉm cười, một cỗ nhu tình không thể nói lên bằng lời ở trong đáy mắt của lẫn nhau bừng sáng lên. Hắn thất thần nhìn cô, thậm chí đã quên mục đích hắn đi tới, không biết vì cái gì, hắn nhìn cô bao lâu cũng cảm thấy không đủ, cho dù là 24/24 giờ, lúc nào cũng nhìn thấy cô, hắn đều là mê luyến như vậy. "Trên tay anh giấu gì đó?" Ân Tịch nhìn thấy hắn chắp tay sau lưng, tò mò trêu ghẹo hắn. Lời nói của Ân Tịch nhắc nhở hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn như trước không có rời đi. Ân Tịch đối mặt với ánh mắt yêu say đắm nóng bỏng như thế, lòng của cô quả là ấm áp, tâm tình khẽ buông lỏng. "Đã lâu không có kéo đàn, đến đây, thử một lần đi." Hắn từ phía sau lấy ra một cái đàn vi-ô-lông. Ánh mắt Ân Tịch bừng sáng lên, rất trong, cảm động mỉm cười, âu yếm cầm lấy đàn. "Anh đi Pháp?" Ân Tịch cầm lấy đàn, vẻ mặt mang theo kinh ngạc. "Em còn nhớ rõ." Thấy cô nhận ra chiếc đàn, lòng Thân Tử Duệ tràn ngập niềm vui nho nhỏ, thoản mãn không nói thành lời. Trong lòng Ân Tịch ngọt ngào mỉm cười, Thân Tử Duệ lại quay lưng lại, còn cứ như vậy mà đối mặt cô, hắn sợ rằng còn tiếp tục đối mặt cô như thế hắn sẽ không thể khống chế được chính mình, càng lún càng sâu. Cô đem đàn đặt ở trên vai trái, tay phải nhẹ nhàng mà kéo, thanh âm tuyệt vời theo động tác chậm rãi của Ân Tịch chậm rãi truyền đi, phiêu lãng trong cả hoa viên của biệt thự Thân gia. Thân Tử Duệ yên lặng đứng sang một bên, đường mòn bên cạnh hoa viên, có một cây đàn dương cầm, hắn nhẹ nhàng mà ngồi xuống, theo âm điệu của Ân Tịch mà đánh lên một khúc nhạc . . . . Hắn nhắm mắt lại, thật không ngờ rằng, làn điệu như thế của cô, cảm thụ được suy nghĩ của cô, khi thì ưu sầu, khi thì vui vẻ, khi lại nhung nhớ . . . . Vô luận cô như thế nào, hắn đều dùng âm nhạc nói cho cô biết, hắn vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô. Mặt trời chiều ngả về tây, hương thơm tươi mát bốn phía. Gió khẽ lay động, tóc dài phiêu dạt, tà váy bay bay. Mười ngón tay thon dài, kết hợp với đàn . . . hắn cách cô hơn một thước, ngẫu nhiên một cái ngẩng đầu, một nự cười yếu ớt, sóng mắt động như tình, hai người ăn ý ngày càng hòa hợp. Nếu có thể, Ân Tịch thật hy vọng thời gian có thể ngừng trôi, dừng ở hình ảnh này, bọn họ có thể cứ như vậy vui vẻ tiếp tục, lấy tiếng đàn làm bạn, có trời chiều làm bạn, ráng vàng, gió nhẹ . . . Trong cuộc đời con người, có thể gặp được một người đàn ông như vậy, quả là môt chuyện hạnh phúc đến cỡ nào. Lòng Ân Tịch tràn ngập cảm động, giờ khắc này, cô rất hạnh phúc, khi cô ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt nhu tình của hắn, cô cũng thấy đủ hạnh phúc rồi. Không có ngôn ngữ, chỉ có tiếng đàn, không tiếng động lại càng hơn có âm thanh, có Ân Tịch ở bên cạnh, Thân Tử Duệ không cầu mong gì nữa, đây là tình yêu dâng tràn của hắn và cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]