Bàn tay Ân Tịch dùng sức cào xé, như là dùng hết toàn bộ sức lực. "Hứa tiểu thư!" A Lực đứng ở sau lưng của cô, nhẹ giọng giọng mà nói. Ân Tịch nghe được tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy duy nhất một người đàn ông nhỏ gầy này, ngũ quan cân đối lại vô cùng cứng ngắc. Tuy rằng khí suất đã cảm giác không được tự nhiên nhưng không thể nói rõ, loại cảm giác này, rất quái lạ. "Anh là ai? Đi ra ngoài!" Ân Tịch không thích người khác nhìn thấy bộ dạng phát điên của cô , giọng nói của cô không ngừng run rẩy, không thể khống chế chính mình. "Tôi là người tới để cứu cô, cô thật sự đồng ý để tôi đi ra ngoài sao?" Hắn cười như có như không nhìn cô. "Anh có ý tứ gì?" Ân Tịch ngồi xổm trên mặt đất, tay không ngừng run rẩy, không ngừng cào cấu. "Cô nói xem?" A Lực chậm rãi tới gần cô, ngồi xổm bên cạnh cô, từ sau lưng lấy ra một ống kim tiêm, lóe sáng trước mắt cô. Ân Tịch nhìn thấy ống tiêm, nuốt nước miếng. Nhưng là vì sao A Lực muốn giúp cô? Chẳng lẽ hắn không sợ bị Thân Tử Duệ phát hiện sao. "Anh đi, cút. . . Tôi không cần. . . Tôi không muốn a. . ." Cô hướng về phía hắn dùng sức mà gào thét, cô sợ chính mình sẽ không khống chế được cướp lấy ống tiêm trên tay hắn, nhưng là lý trí nói cho cô biết, ma túy càng cao cấp, càng gây nghiện. "Cô, xác định không cần sao?" Hắn như là thách thức cô, chính xác hơn mà nói, là thách thức nội tâm yếu ớt rất tham lam của con người trong cô. "Không. . . không. . ." Cơ thể cô lại một lần nữa đau đớn, cái loại đau đớn này như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, cảm xúc trở nên kích động. "Là cần hay là không cần?" Nói xong hắn đem ống tiêm chậm thu về. "Cho tôi. . . mau. . . mau. . ." Ân Tịch nhìn thấy ống tiêm sắp biến mất, căn bản là không thể khống chế mà lựa chọn tiếp nhận. Cô chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của thân thể. Cô phải thỏa mãn, cô không muốn khó chịu như vậy, cô nói với chính mình, một lần là tốt rồi, chỉ cần lúc này thôi. . . A Lực vừa nghe được lời đáp của cô, ống kim tiêm lập tức tiêm vào mạch máu của cô. Hơn nữa là tiêm ở trên đùi, tiêm ở vị trí khó bị phát hiện như vậy là vì đề phòng Thân Tử Duệ biết được. Ma túy từ từ truyền vào thân thể của cô, Ân Tịch bởi tiêm thuốc nên máu sôi trào, kích thích mỗi một lỗ chân lông của cô, tựa như mang cô bay tới thiên đường. Tiêm hết thuốc, thân thể của cô xỉu đi trên mặt đất, đó là một loại cảm giác như tiến vào thiên đường. Một lúc lâu sau, thân thể Ân Tịch mới từ từ dừng hưng phấn, "Anh vì sao lại làm như vậy?" "Cô có ý gì?" A Lực giả ngu mà nhìn cô. "Anh hẳn biết tôi hỏi cái gì?" Ân Tịch từ từ nhắm hai mắt không nhìn tới hắn. Hắn làm cho cô sâu sắc mà ý thức được chính mình vô dụng đến cỡ nào, một chút cám dỗ đều cự tuyệt không được. "Bởi vì tôi muốn nhìn thấy bộ dạng Thân Từ Duệ từ từ sụp đổ?" Hắn tự giễu mà nói. "Anh ta sẽ biết, anh sẽ không có kết cục tốt đâu". "Tôi biết cô sẽ không nói, chỉ cần cô không nói hắn sẽ không biết". Hắn tràn đầy tự tin mà nói. "Anh sai rồi, tôi sẽ nói, tôi nhất định sẽ nói. Khi Thân Tử Duệ trở lại tôi sẽ nói với hắn, nói anh cho tôi tiêm ma túy, tôi sẽ cho hắn nhìn thấy vết kim". Ân Tịch nói trong vẻ tái nhợt thiếu sinh khí. "Nếu cô nói, cô cơ bản là sẽ không để cho tôi biết!" Hắn như là thấy rõ nội tâm bất an của cô. Ân Tịch giống như là bị đánh bại, một chữ cũng không nói, hai mắt vô thần mà nhìn ra ngoài của sổ. "Nghỉ ngơi cho tốt đi, chỉ cần cô muốn, lúc nào cũng có thể mở cửa, bên người tôi đã chuẩn bị tốt tất cả cho cô". Nói xong câu đó, A Lực đi ra khỏi cửa phòng. Ân Tịch cười khổ, đây là trừng phạt của ông trời với cô sao? A Lực thật sự chỉ là vì muốn nhìn thấy hình ảnh Thân Tử Duệ sụp đổ sao? "Hứa Ân Tịch a Hứa Ân Tịch. . mày thật vô dụng, vì sao lại vô dụng như vậy? Mấy cái thứ kia tiêm vào trong cơ thể chỉ là vài phút khoái hoạt như vậy, vì cái gì mà cự tuyệt không được, vì cái gì a? Vì cái gì. . ." Cô giơ tay dùng sức rứt tóc của, cúi đầu nức nở khóc. Cô khóc đơn giản là cô phát hiện, chính mình nguyên lai là không chịu nổi một kích thích như vậy, dễ dàng mà tiếp nhận ma túy mà A Lực đưa. "Phải tỉnh lại. . . Nhất định phải tỉnh lại! Chờ Tử Duệ trở về, cô sẽ bảo hắn sa thải A Lực, đổi người khác là có thể, nhất định phải làm được, nhất định. . ." Cô thì thào tự nói. . Ban đêm, lại một lần nữa yên tĩnh bao trùm, đây đã là buổi tối thứ năm. Ân Tịch cũng không có làm theo suy nghĩ như ban đầu, mang hết tất cả tình hình thực sự nói cho Thân Tử Duệ, mà là tìm nhiều cớ để lảng tránh Thân Tử Duệ, bắt đầu thường xuyên sử dụng ma túy, một lần lại một lần hưởng thụ loại khoái cảm hư vô mờ ảo này. Thân Tử Duệ tuy có điểm nghi ngờ, nhưng hắn lại không biết Ân Tịch bất thường ở chỗ nào, cơ thể cô thật sự cần không gian của chính mình, cho nên mỗi buổi tối hắn đều không có canh giữ ở cửa phòng Ân Tịch nữa, đây cũng là yêu cầu khẩn thiết của Ân Tịch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]