Chương trước
Chương sau
“Người hắn muốn là em, Trữ Dịch ca ca, anh thả em xuống đi!” Ân Tịch nhìn thấy người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc này, vừa có chút ấm áp lại vừa khát vọng.
“Không được, có anh ở đây, anh sẽ không để em bị người khác khi dễ!” Trữ Dịch bá đạo nói mà không quan tâm.
“Nhưng nếu anh ta chết, em sống cũng không yên tâm!” Ân Tịch dùng ánh mắt nhìn về phía Thân Tử Duệ, hai mắt nhìn nhau, như có tia lửa điện toé ra rồi nhanh chóng biến mất, hai người dường như đang trốn tránh.
“Thân Tử Kiều, không phải mày thích chơi sao, hai bọn tao đổi lấy một người, thế nào?” Giọng nói của Thân Tử Duệ một lần nữa vang lên.
“Đánh cược, mày muốn đánh cược sao, đừng quên, mỗi một lần đánh cược, mày đều bại dưới tay tao.” Thân Tử Kiều không chút khách khí mà châm chọc hắn.
Thế nhưng Thân tử Duệ chỉ nhẹ nhàng cười: “Lúc này hai chúng ta liền chơi trò chơi chúng ta thường chơi trước đây, nếu mày thắng, tao đem Thân thị giao lại cho mày, có hứng thú không?” Sau đó lại bổ sung thêm điều kiện đầu tiên: “Mày phải cho bọn họ rời khỏi nơi này!”
“Nếu như tao tha cho bọn họ đi rồi mày lại đổi ý thì sao?”
“Vậy trò chơi là như thế này, mày có thể cho vị tiểu thư đang đứng bên cạnh kia chĩa súng vào đầu tao, như vậy khẳng định là tao chạy không được!” Giọng nói của hắn vẫn khinh miệt như trước, giống như sinh mạng của hắn không quan trọng vậy.
Hiển nhiên Thân Tử Kiều đang do dự, tập đoàn Thân Thị là sản nghiệp mà nhiều năm nay hắn mơ tưởng, sự cố gắng của hắn cho tới bây giờ đều là không buông tha mà muốn chiếm đoạt lấy Thân Thị.
“Tử Duệ, cậu không thể làm như vậy!” Trữ Dịch chân thành nói.
“Không a. . . . .” Ân Tịch cũng không kiềm được, khó chịu mà kêu lên.
“Ân Tịch, em làm sao vậy?” Trữ Dịch nhìn Ân Tịch trong lồng ngực mình, lúc này mặt cô đỏ bừng, tay có chút không an phận mà mò mẫm, thậm chí miệng còn tiến lại gần cổ Trữ Dịch, mùi thơm trên cơ thể cô truyền đến mũi cua Trữ Dịch liên hồi.
“Mau đưa cô ấy đi, cậu có nghe thấy không? Trong phòng này là hương khí kích tình, nếu không muốn cô ấy bị tra tấn thì liền nhanh chóng đưa cô ấy đến một nơi yên tĩnh, đi mau!” Thân Tử Duệ dường như rống lên, trong lòng có bao nhiêu khó chịu chỉ có mình hắn biết, nhưng đây là cuộc chiến giữa hắn và Thân Tử Kiều, hắn không muốn những người khác bị liên lụy.
Nấp ở một góc khuất, Intiy nhìn thấy tình hình như vậy có chút sợ hãi nhưng hắn vẫn duy trì bình tĩnh, giờ phút này điều hắn cần phải làm là bình tĩnh xem biến chuyển của trận đấu này. . .
Trữ Dịch nhìn ánh mắt của Thân Tử Duệ, lại nhìn Ân Tịch đang trong lòng, đành nặng nề mà quyết định ôm Ân Tịch quay bước chân đi ra ngoài. . . .
Sau khi Trữ Dịch và Ân Tịch đi khỏi, giọng nói của Thân Tử Kiều lần thứ hai lại vang lên: “Mày muốn chơi ngay bây giờ chưa?”
“Mỗi người sẽ lấy một khẩu súng, tháo rời ra, ai có thể dùng tốc độ nhanh nhất để lắp lại súng người đó thắng.” Thân Tử Duệ nhìn thấy ham muốn trong mắt Thân Tử Kiều, biết rằng lúc này hắn ta đang sục sôi quyết tâm.
“Ha ha ha. . . . .” Thân Tử Kiều lớn tiếng mà nở nụ cười: “Tao không nghe lầm, loại trò chơi này, chúng ta từng chơi không dưới mười lần, mày thắng tao không quá ba lần.”
“Tao chỉ hỏi mày, có dám chơi hay không?” Thái độ của hắn rất kiên quyết.
“Tao sẽ cùng chơi với mày một lần, lần này mày chết chắc rồi!” Thân Tử Kiều lại một lần nữa thể hiện sự kiêu ngạo trên gương mặt: “Tư Di, cô đem súng dí vào đầu hắn!”
Thân Tử Kiều rất cẩn thận mà tính toán bước kế tiếp, hắn luôn muốn đem phần thắng nắm chắc trong tay.
Rất nhanh, hắn từ dưới giường lôi ra hai khẩu súng, mở chúng ra, sau đó thả viên đạn ở bên cạnh, khi hắn nhìn về phía viên đạn bên dưới, trong mắt hiện lên nét cười giảo hoạt.
Trò chơi nhanh chóng được bắt đầu, Tề Tư Di vẫn là như lúc trước dùng súng kề sát vào đầu Thân Tử Duệ, khiến hắn ngay một chút cơ hội phản công cũng không có.
Bên trong một góc khuất vủa căn phòng, có một đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm tất cả.
“Bắt đầu!” , thời gian một giây lại một giây, chỉ nghe thấy trên tay hai người nhanh chóng tháo súng, phá ra âm thanh răng rắc.
Lúc Thân Tử Kiều hơi ngẩng mặt lên, phát hiện tốc độ tháo súng của Thân Tử Duệ cư nhiên lại cách hắn một giây, điều này khiến hắn căng thẳng, tốc độ lại chậm mất một giây.
Khi Thân Tử Kiều đang lắp bộ phận cuối cùng của súng, chỉ một động tác cuối cùng, Thân Tử Duệ tao nhã mà lấy súng chĩa vào đầu hắn.
Thân Tử Kiều lần đầu tiên trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Trước đây chúng ta chơi trò này không dưới mười lần, tao thắng mày không quá ba lần, nhưng có phải mày đã quên rằng, lần cuối cùng, là tao thắng mày!” Thân Tử Duệ thoải mái mà giải đáp nghi hoặc trong mắt hắn.
“Mày thắng lượt này, nhưng mày cho là mày có đủ năng lực để ra khỏi nơi này sao?” Trên khuôn mặt Thân Tử Kiều lại một lần nữa lộ rõ vẻ xảo trá.
“Mày nghĩ rằng muốn thử lòng kiên nhẫn của tao, nhưng mày đừng quên lời nói của tao, tao mà chết thì mày cũng chẳng còn sống mà rời khỏi đây.” Thân Tử Duệ thận trọng mà quay lại nói.
“Tao tuyệt đối tin tưởng mày có năng lực đó, nhưng dường như mày vĩnh viễn cũng không đủ gian xảo bằng tao, đừng quên khẩu súng mày đang cầm, mày nghĩ rằng tao cũng ngốc như mày sao, tao sẽ ngốc đến nỗi đưa cho mày viên đạn thật sao? . . . . . . Ha ha ha!” Thân Tử Kiều đắc ý cười ha hả, không kể là thắng hay thua Thân Tử Duệ đêm nay đừng nghĩ sẽ thoát khỏi được căn phòng này.
“Mày thật đê tiện!” Thân Tử Duệ cúi đầu chửi, trong lòng thầm nghĩ phải làm sao để thay đổi cục diện, hắn không thể bị trói chân ở chỗ này, nhưng làm sao để thoát ra?
Hiện tại mỗi một động tác của hắn đều nguy hiểm, không khí trong phòng lại một lần nữa căng thẳng.
“Tao từ trước đến nay chưa bao giờ là quân tử cả. Mày cũng không phải là lần đầu tiên cùng chơi với tao. Tao nói rồi. Mày vĩnh viễn cũng không thể thắng được tao. Hôm nay mày chỉ có hai con đường để lựa chọn!” Thân Tử Kiều nhìn hắn với vẻ mặt đắc ý đến khinh thường.
“Hai con đường gì?” Thân Tử Duệ trả lời ngắn gọn.
“Con đường thứ nhất, là đêm nay mày phải chết!” Thân Tử Kiều như muốn tìm trên sắc mặt Thân Tử Duệ chút rối loạn nhưng lại phát hiện Thân Tử Duệ vẫn bình tĩnh như trước.
“Con đường thứ hai có phải là để Thân thị đặt dưới danh nghĩa của mày thì đêm nay sẽ tha mạng cho tao, phải không?” Thân Tử Duệ tiếp tục bổ sung lời hắn nói.
“Không hổ là anh trai của tôi, có thể hiểu được tôi như thế.” Hắn vuốt cằm. Gã đàn ông trước mặt này vẫn luôn là đối tượng hắn muốn đánh bại. Đêm nay, rốt cuộc hắn đã được toại nguyện, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, kết quả mới là quan trọng nhất.
“Chẳng lẽ mày không tin còn có con đường thứ ba sao?” Thân Tử Duệ hơi nhướn mắt, vẻ mặt cư nhiên có một tia đắc ý.
“Con đường thứ ba mà anh có thể chọn là thay vì để Tử Kiều giết anh thì sẽ là tôi giết anh!” Tề Tư Di dùng sức dí súng vào đầu hắn, trong giọng nói mang theo chút mị hoặc xen lẫn lãnh huyết.
“Chị và em gái quả thật khác nhau quá nhiều. Nếu có thể lựa chọn, tôi đương nhiên nguyện ý “mẫu đơn hoa hạ tử – tố quỷ dã phong lưu” (được chết dưới hoa mẫu đơn – làm quỷ cũng phong lưu). Ha ha ha. . . . . . . !” Thân Tử Duệ đột nhiên cười dài một tiếng.
“Cám ơn anh đã coi trọng chị em chúng tôi như vậy. Nếu hôm nay anh may mắn không chết, tương lai anh chính là em rể của tôi. Kỳ thật chuyện này cũng là một chuyện tốt. Nhưng người ra lệnh cho tất cả những người này không phải là tôi. Tôi chỉ có thể nói rất xin lỗi, em rể tương lai!” Chủ ý trong lòng Tề Tư Di vô cùng rõ ràng.
Chỉ cần Thân Tử Kiều có thể thành công nắm bắt Thân thị như vậy tất cả tài phú đều thuộc về Thân Tử Kiều, cho dù sau này Thân Tử Duệ là em rể của cô, nhưng so với người đàn ông của mình thì thế nào, cho dù đây là người đàn ông mà em gái cô yêu nhất thì thế nào? Đàn ông đổi bằng vị trí ngôi sao trong nghiệp diễn xuất, như vậy hết thảy nhất định Tề Tư Mục sẽ không trách lựa chọn của cô, huống chi tất thảy những điều này, đều là cô mang đến chi Tư Mục.
“Được, chị vợ tương lai, vậy tính mạng của tôi đây xin giao lại cho chị!”
“Chậc . . chậc.” Thân Tử Kiều tấm tắc mà gọi hai tiếng, một cái xoay người đi đến phía sau hắn, nhẹ nhàng mà giơ tay đặt lên bờ vai của hắn phủi phủi, như là phủi bụi trên người vậy.
“Chỉ cần tôi đếm từ 1 đến 3, mạng của anh chắc chắn không còn!” Thân Tử Kiều dùng giọng nói lạnh lùng nói bên tai Thân Tử Duệ.
“Tao chết rồi, mày cũng không chiếm được Thân Thị đâu.” Thân Tử Duệ lạnh lùng nói.
“Anh lầm rồi, tôi nhất định phải lấy được. Tôi sẽ lấy được sự tín nhiệm của lão gia (của cha). Sau khi anh chết, lão già chết tiệt kia chỉ có thể dựa vào đứa con duy nhất là tôi, chỉ có tôi – Thân Tử Kiều!” Giọng hắn bất chợt cao vút lên. Trong phòng vọng lại tiếng rống giận dữ của hắn.
“Nếu mày nắm chắc như vậy thì mày sẽ không phải nổi giận thế này!” Thân Tử Duệ vẫn bâng quơ như trước mà nói.
Nhìn qua thì hai người tựa như đang nói chuyện bàn bạc, khẩu súng kia cũng chỉ như một món đồ chơi mà thôi.
“Là anh ép tôi. Vậy tôi đây sẽ tiễn anh lên đường.” Thân Tử Kiều phát ra thanh âm ngoan độc nói, “Tư Di, chuẩn bị đi, anh đếm đến mười, nếu hắn không thay đổi lời nói thì ngay lập tức thay anh kết liễu hắn!”
“Được rồi!” Giọng nói của cô ta thanh thúy nhưng lại lộ ra chút bất an mơ hồ. Đây là lần đầu tiên cô ta tự mình ra tay giết người.
1 . . . 2. . . 3. . .
_____________________
Ở một chỗ không xa bên trong căn phòng, Trữ Dịch ôm Ân Tịch đi vào.
“Thế nào? Có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?”
“Tôi nóng. . . . . . . . Tôi nóng. . . . . . . . Anh buông tôi xuống. . . . . . . . Thả xuống” Đại não của Ân Tịch giờ phút này còn sót lại chút ý thức. “Để anh đi lấy đá lạnh cho em.”
“Đừng đi. . . . . . Đừng. . . . . .” Ân Tịch lôi kéo tay áo hắn, dục hỏa trong mắt không ngừng dâng lên.
Trữ Dịch hiểu được điều hiện lên trong ánh mắt cô, nhưng ngoại trừ điều đó, trong mắt cô còn sót lại sự sợ hãi vì bị trò chơi của Thân Tử Kiều dọa đến.
“Anh không đi. Anh sẽ không đi. Anh sẽ ở bên em. Trữ Dịch ca ca sẽ mãi ở bên cạnh em!” Hắn ôm cô, nhẹ nhàng trấn an cô.
“Không! Anh cút ngay! Đừng chạm vào tôi. . . . . . . . . . Đừng chạm vào tôi. . . . . . .” Ân Tịch bị Trữ Dịch dùng sức ôm, sợ tới mức cả người run lên. “Ân Tịch, anh là Trữ Dịch, anh là Trữ Dịch mà. Bọn họ không ở đây. Bọn họ đều đi hết cả rồi. Không phải sợ. . . . . .”
“Vâng. . . . . . Trữ Dịch. . . . . . . . Em rất khó chịu. . . . . . Em khó chịu quá. . . . . . . .” Suy nghĩ của Ân Tịch bắt đầu trở nên mơ hồ. Lúc tỉnh táo, lúc lại bị tác dụng của thuốc kích thích.
Đôi môi cô nhịn không được mà hôn hắn. Còn Trữ Dịch đang ở trong vòng ôm nhuyễn hương thì làm sao có thể địch lại được sự chủ động âu yếm của phụ nữ, dục vọng theo bản năng bắt đầu dâng trào . . .
Ân Tịch bị Trữ Dịch chạm vào người, thân thể giống như phát hỏa lên, nhanh chóng không thể khống chế được nữa, chìm đắm trong đó . . . .
Trữ Dịch đem quần áo chậm rãi cởi bỏ, nhấm nháp ngọt ngào của cô, chính là trong đầu anh hiện lên ánh mắt khủng hoảng của Ân Tịch, nếu như thừa dịp cô ấy bị kê dược mà muốn cô, anh còn là chính nhân quân tử sao?
Nếu như sau khi tỉnh lại Ân Tịch không thể chấp nhận được chuyện này thì anh phải làm sao bây giờ? Dục hỏa trên người anh còn chưa có rút đi, nhưng mà anh vẫn thanh tỉnh, nếu như hiện tại Ân Tịch vì dược mà giao chính mình cho anh, vậy về sau, nếu như cô vì vậy mà xa lánh anh, anh phải làm sao bây giờ?
Còn có Tử Duệ hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm chưa? Nghĩ vậy, dục hỏa trong người anh chậm rãi tan biến, đúng vậy, anh không thể như vậy mà muốn Ân Tịch, nếu Ân Tịch không tha thứ cho anh, anh sẽ cả đời phải thống khổ trong nỗi hổ thẹn, nếu yêu cô, anh phải tôn trọng cô.
Thừa dịp chính mình còn có một tia lý trí tay anh dùng sức đánh mạnh vào sau gáy Ân Tịch, chỉ thấy thân thể Ân Tịch chậm rãi rũ xuống, đường cong hoàn mỹ trên người cô làm cho dục hỏa của Trữ Dịch lại nhịn không được nữa, nhưng anh dùng sức khống chế chính mình, cố gắng đem cô ôm vào phòng tắm, sau đó mở van nước lạnh xuống, đem thân thể của cô thả vào trong.
Có lẽ như vậy cô sẽ bị cảm, nhưng là thân thể sẽ không khó chịu nữa, hương khí cũng chậm rãi tan hết. . .
“Ân Tịch, chờ anh trở lại, anh nhất định sẽ bảo vệ em, nhất định không nuốt lời.” Anh đem những sợi tóc dính trên trán cô nhẹ nhàng gạt về sau vành tai của cô, sau đó lại đem một cái gối đặt ở bên dưới gáy cô, làm cho đầu cô có thể thoải mái hơn một chút.
__________________________
Trong căn phòng thiết kế đặc biệt của Thân Tử Kiều.
Chỗ rẽ tối, một bóng người chậm rãi tìm vị trí, đã đến lúc hắn cần phải ra tay.
“. . . . 7. . . . 8. . . . 9!” Thân Tử Kiều vừa mới đếm đến 9, thanh âm của một người đàn ông đã vang lên.
“Hắn còn có con đường thứ tư để lựa chọn, đó là dùng mạng của mày đổi mạng của hắn, trò chơi này vui không?” Tay Intiy cầm một lưỡi dao linh hoạt mà kề sát cổ hắn, ra tay cực nhanh, thậm chí còn chưa đến 2s.
“Mày là ai?” Vì đưa lưng về phía người ra tay, Thân Tử Kiều không thể nhìn thấy mặt hắn.
“Tao là Intiy, người mở khóa là tao, nhưng là cái cửa này tao muốn thử dùng máu người để mở không biết sẽ thế nào, tao muốn thử xem, vậy mày là người đầu tiên thử nghiệm đi.” Intiy hơi hơi xiết mạnh tay, máu đã xuất hiện, đụng chạm của hắn khiến Thân Tử Kiều không thể cảm giác được độ mạnh yếu gì, nhưng là hắn có thể cảm giác được có chất lỏng đang trào ra từ cổ hắn.
Tay nghề của Intiy hắn đã nghe nói qua, nguyên bản là hắc đạo hỗn huyết, chơi trò mở khóa căn bản chỉ là đùa dai, ma lực của hắn là giết người không chớp mắt, đó mới là thứ mà người ta kiêng kị nhất.
“Thân Tử Duệ, xem như mày lợi hại, lần này hạ nhân của mày so với tao tưởng tượng còn đáng gờm . . . .” Thân Tử Kiều khuất phục từ bỏ, hắn không có sự lựa chọn nào khác bởi vì hắn không có khả năng lấy mạng chính mình để đổi lấy mạng Thân Tử Duệ.
“Nếu như vậy, mày bảo vị cô nương xinh đẹp kia buông súng đi, bằng không tay tao ấn xuống lúc nào cũng không biết đâu, tùy tiện mà, ai biết được . . . .” Intiy đùa giỡn nhưng mà lời nói lại như là mệnh lệnh.
“Tư Di, thả hắn đi thôi!” Thân Tử Kiều lạnh lùng phẫn nộ nói.
Thân Tử Kiều bị người khác kề dao vào cổ, Tề tư Di trừ bỏ phẫn nộ cũng không thể làm gì nữa, coi như hiện tại năng lực của bản thân không thể địch lại Thân Tử Duệ, cô chỉ có thể buông súng xuống.
“Cám ơn, chị vợ tương lai của tôi.” Nói xong, hắn còn không keo kiệt tặng cho Tề Tư Di một nụ cười mê người, trong lòng cô ta lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô biết quan hệ của cô và Thân Tử Duệ như thế nào cũng không thể tốt đẹp nữa.
Chính lúc này, Trữ Dịch mang theo súng vọt tiến vào, Thân Tử Duệ nhìn thấy biểu tình của Trữ Dịch lộ ra ý cười, hắn biết tiểu tử này không thể bỏ mặc hắn, trước mặt mỹ nhân vẫn nhớ tới anh em, trong lòng lại một trận ấm áp.
Thân Tử Kiều chỉ có thế nhìn ba người kia tự cao tự đại mà đi ra khỏi căn phòng.
“Ân Tịch thế nào rồi?” Thân Tử Duệ vẫn là không thể giả vờ, tùy ý hỏi một câu.
“Cô ấy không sao, mình sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.” Khẩu khí của Trữ Dịch lại bắt đầu khôi phục lãnh đạm.
“Không có việc gì là tốt rồi, mình về đây.” Hắn dùng lực đấm vào ngực anh, đây là động tác mà anh em bọn họ hay dùng.
Một động tác tở vẻ thân mật . . . .
Trữ Dịch cũng trả lại một động tác y như vậy.
Intiy ở bên cạnh yên lặng nhìn, cái gì cũng không nói, nhưng là có một dự cảm không tốt hiện lên trong đầu, tựa hồ như cô gái kia đã lấy đi trái tim của hai người anh em này, về sau trở thành cái dạng gì, hắn không dám nghĩ nữa . . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.