Chương trước
Chương sau
“Có chuyện gì xảy ra với tay của cậu thế? Bị người nào bấm vậy?” Nhìn vết máu còn đọng lại cùng với hằn móng tay trên tay cô, Hạ Vũ nhíu mi hỏi.
“Không có gì, bị một con đàn bà nhỏ nhen làm ra mà thôi, rất nhàm chán, nói một chút lịch trình tối nay đi.” Ân Tịch hờ hững nói, cô không muốn nói ra ân oán cá nhân của mình, cô không những không muốn tăng thêm phiền phức cùng gánh nặng cho Tiểu Vũ, mặt khác cô lại càng không muốn chiếm được sự thương hại của Tiểu Vũ với tuổi thơ khốc liệt của mình.
Nhìn biểu tình không muốn nói chuyện của cô, Hạ Vũ cũng không muốn cưỡng cầu, “Dì Hồng nói Lưu tổng cùng Trần Đạo đã bao phòng B04 ở câu lạc bộ Kim Hải, hy vọng cậu nắm chắc lấy cơ hội này, uống ly rượu nói chút lễ tiết là được.”
“Nếu quả thật chỉ có như vậy thì chỉ cần khéo léo là được, chỉ sợ là sẽ có bất trắc...” Ân Tịch thoáng nhớ lại ánh mắt nhìn mình của Lưu tổng cùng Trần Đạo, đó tuyệt đối không phải là ánh mắt bình thường, nó hàm chứa sự bỉ ổi, xấu xa cùng muốn chiếm đoạt.
“Ngộ nhỡ, sẽ có ngộ nhỡ sao? Lời nói của dì Hồng còn có thể giả sao? Nói như vậy cậu sẽ rất nguy hiểm.” Hạ Vũ nhanh chóng phản ứng lại, “Không được, mình đi cùng với cậu, như vậy sẽ có thêm phần chắc ăn hơn.”
“Không, cậu không thể đi, nếu như cậu đi, bọn họ sẽ càng mượn cớ để làm to chuyện của mình, nói mình không có thành ý.”
“Vậy mình sẽ ở gian phòng bên cạnh của cậu, một khi có gì bất trắc mình cũng có thể kịp lúc mà giúp cậu.” Hạ Vũ đề nghị nói với cô.
“Không sao đâu, không cần lo lắng! Mình sẽ ổn thôi, nếu quả thật có bất trắc, mình cũng sẽ có biện pháp.” Ánh mắt Ân Tịch nhìn thẳng vào Hạ Vũ, tràn đầy cảm kích nói: “Cám ơn cậu!”
Mặc dù thời gian ở chung của hai người không nhiều lắm, nhưng là cảm tình của hai người đều giống như bạn tri kỷ nhiều năm vậy, luôn luôn là cảm kích cùng tín nhiệm lẫn nhau có lẽ đây chính là duyên trời định.
Buổi tối, phòng B04 câu lạc bộ Kim Hải, Ân Tịch mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu trắng, phía dưới là một chiếc quần cao bồi cạp cao bó sát, lộ ra nhiệt huyết thanh xuân.
Cô đứng ở ngoài của ra vaò hít thở thật sâu, một khi đi vào, sẽ có thể có hai kết quả xảy ra, một là hai người đàn ông này bị cô đắc tội, hai là hai người đàn ông kia sẽ khi dễ cô, nếu mà như vậy thì quả là dì Hồng đã bán đứng cô.
Trường hợp thứ ba có thể là dì Hồng không có bán cô, mà là cô chỉ cần uống một hai ly rượu, hàn huyên vài câu về kịch bản, bọn họ có thể bỏ qua cho cô, thế nhưng khả năng này có thể xảy ra sao?
Cuối cùng là vẫn phải đối mặt, cô tình nguyện là đắc tội với hai người đàn ông này cũng không thể để cho bọn họ khi dễ cô, Ân Tịch thầm nói trong lòng vậy, rốt cuộc tay cũng đẩy cánh cửa ra.
Trong căn phòng xa hoa, một bộ sofa rộng lớn vuông vức đặt ở giữa căn phòng, sofa rộng lớn như vậy hoàn toàn có thể sử dụng như một chiếc giường, mà thoạt nhìn căn phòng cũng mang đầy đủ tính chất của một câu lạc bộ thượng lưu, nhạc ầm ĩ, rượu đủ loại, xem ra tình huống hôm nay của cô không đơn giản gì.
“Ai nha, Hứa tiểu thư, rốt cục cũng nể mặt tới rồi, mau vào a!” Lưu tổng nhiệt tình chào hỏi.
“Lưu tổng, đạo diễn Trần đâu? Sao chỉ có một mình ngài chứ?” Ân Tịch nhìn căn phòng rộng lớn, chỉ có một mình Lưu tổng ngồi trên sofa, mà dì Hồng lại nói cho cô biết là Trần Đạo cũng có ở đây.
“Tôi vừa liên lạc với ông ấy, xe của ông ấy bị tắc đường, khoảng chừng 20 phút nữa sẽ tới, không nên gấp nha!” Hắn đứng dậy, đi về phía Ân Tịch, lôi cô đến ngồi trên ghế sofa, mình lại đi rót rượu.
“Hứa tiểu thư, chúng ta cạn trước một ly đi.” Hắn đem cái ly đến trước mặt Ân Tịch.
“Hai chúng ta hàn huyên một hồi chờ đạo diễn Trần đến dây, bằng không ông ấy lại bảo chúng ta không biết suy nghĩ uống rượu cũng không đợi ông ấy, Lưu tổng ngài thấy có đúng hay không?” Ân Tịch giả bộ cười, tận lực kéo dài thời gian.
“Thì ra Hứa tiểu thư thích đông vui nha, không có nhìn ra đó!” Lưu tổng cười xấu xa, “Bất quá như vậy càng thêm phấn khích nha, ha ha!””
Ân Tịch nghe thấy lời của hắn, trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ có thể giả bộ không hiểu gì, “Lưu tổng cả ngày lẫn đêm nói chuyện làm ăn, khẳng định là mệt chết đi rồi, nếu không tôi bắt nhịp một bài hát, ngài hát theo nhé!”
“Được, Hứa tiểu thư bảo tôi hát cái gì, tôi liền hát cái đó!” Tay của hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve vai của cô.
Ân Tịch từng bước lùi về phía sau, đi đến bục hát karaoke. Lưu tổng đứng ở phía sau, tay nhẹ nhàng mân mê cằm của mình, mắt lộ ra tia đói khát hung ác.
Ân Tịch nhìn như đang nghiêm túc chọn bài hát, mà trong lòng lại đang có một tính toán khác, tối hôm nay làm cách nào để thoát khỏi Lưu tổng đây, xem ra Trần Đạo sẽ không có tới.
Uống rượu, nhất định là cô liều mạng với tên Lưu tổng này, cô không thể uống quá môt chén, vậy hãy cùng hắn chơi trò chơi này đi, để cho hắn thua sẽ không dừng rót rượu cho hắn.
“Chúng ta trước mắt cụng một ly đã, cụng xong rồi hát sau.” Lưu tổng bưng rượu đến trước mặt Ân Tịch, Ân Tịch nhếch miệng mỉm cười.
“Hứa tiểu thư cười thật là mê người nha! Vì nụ cười xinh đẹp như vậy, nhất định phải cạn một ly.”
“Lưu tổng bằng không chúng ta chơi trò chơi đi, ai thua người đó phải uống được không?”
Lưu tổng do dự một lúc, sau đó lại cười xấu xa, “Chúng ta uống trước một ly, sau khi uống xong rồi chơi, thế nào? Sẽ không đến mức ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho chứ?”
Ân Tịch thấy đây đã là lần thứ ba hắn mời rượu, nếu như còn không uống nữa đoán chừng hắn sẽ không khách khí nữa.
“Được vậy chúng ta uống trước một ly!” Ân Tịch nhận lấy rượu, uống nửa ly nhỏ, Lưu tổng cũng không có trách cô.
Tay của hắn cũng không đàng hoàng vòng vào hông cô, cô gái này hết lần này tới lần khác trêu chọc lòng cùng với thân thể của hắn, hắn nhìn thấy môi anh đào của cô uống xong chút rượu đỏ, cũng không thể khống chế được nữa.
“Tiểu mỹ nhân, chúng ta tới uống rượu đi!” Hắn mạnh tay kéo tay Ân Tịch trở lại sofa, không cho phép cô có bất kỳ phản kháng nào.
“Lưu tổng, chúng ta còn phải chơi trò chơi nha, uống rượu mới có hứng thú.” Ân Tịch muốn đứng dạy cầm mấy thứ đạo cụ, cô vừa mới đứng dậy Lưu tổng liền kéo quần áo của cô, mạnh mẽ lôi kéo, thân thể của cô lại ngã nhào vào ghế sofa.
Theo bản năng Ân Tịch dịch ra khá xa Lưu tổng, Lưu tổng lại từng bước từng bước dịch đến gần cô.
“Một khi đã bước chân vào thế giới này, Hứa tiểu thư cũng đừng mong thanh cao đi, chỉ cần cô hầu hạ tôi thật tốt, tôi nhất định sẽ để cho cô làm nữ chính bộ phim tiếp theo, đưa cô đến vị trí cao nhất của thế giới giải trí.” Lưu tổng trực tiếp nói ra những lời này, hắn không thể nhẫn nại được nữa, thực sự rất muốn nuốt sống Ân Tịch.
“Lưu tổng , tôi nghĩ là ông đã hiểu lầm rồi, dì Hồng trước khi đi đã nói với tôi, hành động lần trước của tôi có chút thất lễ nên lần này tôi đến đây kính rượu cho ngài để tạ tội, về những chuyện khác, dì Hồng không có nhắc đến, tôi lại càng không có nghĩ nhiều hơn.” Ân Tịch dùng từng câu từng chữ để ám chỉ, chẳng qua là dì Hồng cho cô tới uống rượu tạ lỗi, cũng không có ý định gì khác.
“Lão tử tung hoành ngang dọc trong thương giới cũng có mặt có mũi, chơi minh tinh không có ngàn cũng cả trăm, không có một người nào không dám nghe lệnh hết, tôi xem trọng cô, chỉ cần cô phục vụ tốt tôi, tôi cũng có thể đá hết lũ minh tinh kia đi.” Hắn thô lỗ nói xong, thân thể như mãnh thú mà đổ ập về phía Ân Tịch.
“Không, ông buông tôi ra, tôi không phải là mấy người đàn bà mà ông muốn kia.” Ân Tịch đẩy hắn ra, trong đầu không ngừng nhắc nhở mình phải tỉnh táo một chút.
“Ở trong mắt Lão tử, đàn bà cởi quần áo ra đều giống nhau hết, cũng là thứ đùa vui cho kẻ có tiền mà thôi.”
Hắn không còn có thể kiên nhẫn nữa, khẽ dùng lực tay hung hăng kéo tà áo sơ mi của cô xuống, hai cúc áo phía trên bị bật ra, mà bộ ngực cao vút hơi lộ ra ngoài, vừa thấy hắn đã tựa như bốc hỏa, vươn tay muốn cởi sạch y phục của cô.
Hắn như hổ như báo khiến cho Ân Tịch kinh hoảng, lúc này trừ bản thân cô không ai có thể cứu cô cả, nhân viên phục vụ không có lệnh của khách hàng thì khôngg thể mở cửa đi vào, mà cửa hoàn toàn đóng kín, vì vậy càng dễ dàng cho hắn thực hiện hành vi bất lương hơn.
Tay của hắn lập tức luồn vào chỗ cúc áo bị bung ra của cô, cô hoảng sợ nhanh chóng cài lại những cúc áo kia, mà hắn lại hung hăng hất tay cô ra, khiến cho tất cả hiện lên trước mắt hắn.
“Ông buông tôi ra, còn không buông, tôi sẽ hét gọi người tới.”
“Mày hét đi, mày lập tức hét lên cho ông mày nghe, mày càng hét ông mày lại càng phấn khích. Để ông mày xem tiểu yêu tinh mày giỏi đến cỡ nào.” Hắn bắt đầu lộ bản chất, một câu lại một câu tục tĩu phun ra.
“Bốp!” Ân Tịch theo bản năng tát hắn một cái thật mạnh.
“Mày, mày dám đánh ông mày, là muốn ông chơi chết mày đúng không?” Trong mắt của hắn trừ dục hỏa còn thêm một phần lửa giận, vươn tay hung hăng tát hai cái thật mạnh lên mặt Ân Tịch.
“Đánh ông mày à, tốt, ông chơi chết mày, ông mày không tin không hành hạ chết được mày.” Hắn càng thêm hung hăng, hai tay dùng chút lực đem áo sơ mi của Ân Tịch xé thành hai mảnh, nơi đẫy đà của cô lộ ra ngoài, đôi mắt lạnh như dao của hắn nhìn thẳng về phía cô.
“Không cần, tôi không muốn!” Theo bản năng Ân Tịch lẩm bẩm, mà thân thể của cô lại bị hắn ép đến không thể nhúc nhích, cô tuyệt vọng ngoảnh mặt sang một bên, ánh mắt đột nhiên sáng lóe lên.
Một chai rượu đỏ đang để trên bàn cạnh sofa, cô nhìn tên Lưu tổng đã bắt đầu u mê, thừa dịp hắn phân tán, tay của cô nhẹ nhàng lần tới chai rượu trên bàn trà. .
”Mẹ nó, tiểu yêu tinh này, ông mày phải chơi đến khi thoải mái mới được.” Nhìn bộ ngực trắng ngần đẫy đà trước mặt hắn, hắn tục tĩu mà tuôn ra một tràng, chuẩn bị giở trò.
Hắn cúi đầu, chuẩn bị gặm nhấm mùi thơm của cô, rốt cục Ân Tịch cũng chạm tới chai rượu trên bàn.
Cô dùng hết sức, hung hăng đem chai rượu nện một cái thật mạnh vào đầu của hắn, chỉ nghe “Choang!” một tiếng, không bao lâu sau, mùi rượu cùng máu tanh đã sặc sụa vào mũi của cô.
Lưu tổng đột nhiên bị đập vào đầu, chợt ngẩng đầu lên, nhìn hình ảnh càng mơ hồ trước mắt, hắn tức giận hét: “Mày, tao muốn kiện mày.”
Ngay sau đó đầu hắn nghẹo xuống ngất đi, Ân Tịch sợ tới mức không dám lên tiếng, nhẹ nhàng giơ tay lên mũi hắn, cho tới khi nghe được hô hấp của hắn mới trấn an, hắn chỉ ngất đi mà thôi không phải bị cô đánh chết, lúc đó mới bình tâm lại.
Xong rồi, coi như lần này đã đem sự nghiệp diễn viên phá hủy, mặc dù có chút nuối tiếc nhưng so với việc chính mình phải hầu giường hắn, cô tuyệt đối không hối hận, bò dậy nhặt lên y phục đã bị xé rách.
Khi cô vừa đem áo sơ mi mặc vào, chuẩn bị chuồn khỏi đây, lại phát hiện ra cửa nhẹ nhàng mà có tiếng động, ngẩng đầu lên cô nhìn ngay thấy bộ mặt quỷ dị mà khốn nạn của Trần Đạo.
“Hứa tiểu thư, sắc mặt sao lại hốt hoảng vậy?” Trần Đạo đến gần cô, nhẹ nhàng ngửi ngửi mấy cái trên người cô.
“Không có gì, Lưu tổng uống nhiều quá, ông đưa ông ấy về đi thôi, dì Hồng gọi điện thoại kêu tôi về, có việc gấp nên không thể kính rượu Trần đạo diễn được rồi, hôm nào có cơ hội tôi sẽ nhận lỗi với ngài.” Ân Tịch giả bộ trấn định mà nói, bước chân lại bắt đầu hướng ngoài cửa đi ra.
“Ai nha, tại sao phòng lại có mùi máu tanh vậy?” Hắn cố làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc, “Hứa tiểu thư, thế nào lại vội vã như vậy chứ, bình thường thấy cô luôn rất bình tĩnh mà, xảy ra chuyện gì nói cho tôi biết, tôi nhất định giúp cô giải quyết.”
Tay hắn kéo tay của cô, Ân Tịch lại lần nữa bị hắn kéo ngược trở lại, đối mặt với hắn.
“Lưu tổng uống nhiều quá, đầu không cẩn thận va phải chai rượu, cho nên ngủ mê mất, tôi hiện tại sẽ đi gọi xe cứu thương, phiền Trần đạo diễn cùng giúp một chút.” Ân Tịch nhìn ánh mắt của hắn, sợ hãi nhưng vẫn bình tĩnh nói, dù sao cô cũng quyết định rồi, chuyện lớn không thành thì cũng không ủy khuất chính mình.
“Vậy sao? Tôi đoán Lưu tổng sẽ không đến mức bất cẩn như vậy nha, là do cô, không nhìn ra, Hứa tiểu thư có thể ra tay mạnh như vậy, bất quá tôi cũng thích nha.” Trần Đạo nhỏ giọng nói, cười cợt đột nhiên quay sang nhìn cô, “Tôi rất thưởng thức những người như Hứa tiểu thư đây, không giống với lũ minh tinh kia, một dạng thấp hèn, cô là người đầu tiên mà tôi gặp không chịu cúi đầu khom lưng, cho nên nhất định tôi muốn cô uống một ly.”
“Cám ơn Trần đạo diễn nâng đỡ, bất quá hôm nay thực sự là tâm tình không tốt, hôm nào đó sẽ kính rượu với ông.”
Ân Tịch khéo léo cự tuyệt, cô không biết rốt cục tên Trần Đạo này đang có ý định gì, nhưng là lo lắng trong đáy lòng không có giảm đi.
“Không phải sợ, tôi sẽ không khi dễ cô, uống ly rượu này xong, cô có thể đi, tuỵêt không làm khó dễ cô, về phần chuyện của Lưu tổng tôi sẽ giúp cô giải quyết.” Trần Đạo cầm lên một bình rượu, nhẹ nhàng mở ra, rót vào ly.
“Nói thật, đột nhiên tôi rất muốn giúp cô, mặc dù thanh danh của tôi cũng không được tốt gì, nhưng mà tôi lại có nguyên tắc làm người của chính mình, đặc biệt tôn trọng những người phụ nữ có quy tắc.” Sau khi nói xong, chính hắn đem ly rượu trong tay uống trước, sau đó giơ giơ cái ly lên.
Ân Tịch đứng ở bên cạnh hắn không nhận thấy bất kỳ động tác kỳ lạ nào, đột nhiên cô không thể đoán nổi người đàn ông này có mục đích gì, chẳng lẽ sẽ như hắn nói sao? Như vậy không giống tác phong của hắn lắm, nhưng mà . . .
“Không cần suy nghĩ nhiều, uống xong ly rượu này, trở về nhà nghỉ ngơi cho tốt, chuyện diễn xuất sẽ không bắt cô phải có bất kỳ hi sinh nào, nói thật cô thích hợp làm nữ chính hơn, nhưng mà gia thế của Tề Tư Mục quá cường đại, chúng tôi là đạo diễn cũng chỉ có thể nghe theo, nhưng là bằng với kỹ thuật diễn xuất cùng với tướng mạo của cô, nhất định sau này sẽ nổi danh lên.”
Hắn bắt đầu đi nói ra cảm giác của chính mình, mặt khác lại đem ly rượu nhẹ nhàng đưa cho cô.
Ân Tịch nhận lấy rượu, nhìn hắn, chỉ thấy hắn đem ly rượu như ban nãy uống sạch rồi.
“Tôi cùng Tống Hồng cũng đã là bạn thâm niên, cho nên những gì bà ấy đề nghị tôi sẽ đáp ứng.” Hắn nhẹ nhàng mà vỗ vai của cô.
Ân Tịch nửa tin nửa nghi ngờ nói: “Cám ơn, rượu này tôi uống, hy vọng bộ phim này của đạo diễn Trần sẽ thành công vang dội.”
Rượu này sẽ không có vấn đề gì, cô nhìn thấy hắn uống hai ly, uống xong ly rượu này, mọi tính toán của cô cũng đã rõ ràng, bởi vậy cô dốc một hơi uống cạn sạch. Trần Đạo cười phá lên.
“Trần đạo diễn, tôi đi trước, tối nay cám ơn ông đã nương tay.” Ân Tịch cảm kích nói.
“Cô mau về đi, ngủ một giấc thật ngon a.”
Ân Tịch xoay người hướng cửa đi đến, một bước, hai bước, ba bước. . .
Không đúng, tại sao cô lại cảm giác mình sắp ngất đi, tất cả trước mắt đều mơ hồ, rượu chẳng lẽ có tác dụng nhanh vậy, cô cả kinh, bị lừa rồi, rượu này có vấn đề.
Tay Ân Tịch vừa chạm vào cạnh cửa, thân thể từ từ rũ xuống, trong mơ hồ cô nghe thấy nụ cười sắc lang của Trần Đạo rồi chìm vào hôn mê, cô không biết gì nữa.
Trần Đạo đi đến bên cạnh người cô, bế cô đặt ngang lên ghế sofa, hắn một tay nhẹ nhàng mà cởi áo sơ mi của cô ra, miệng nuốt nước miếng ừng ực.
“Tiểu mỹ nhân à, tiểu mỹ nhân, đại gia sẽ từ từ, từ từ nuốt em vào bụng, ha ha.”
Cửa bị mở ra, đi vào là ba người đàn ông mặc Tây trang màu đen, người đàn ông dẫn đầu đi lên, hung hắng nắm vạt áo của hắn, “Tao xem mày đã sắc lang đến coi trời bằng vung rồi, ngay cả ý chỉ của Lão đại cũng dám cãi lại.”
“Khôn ca, tha mạng, xin tha mạng , thật sự là chưa có làm gì cả, tôi chỉ đem cô ta để ở chỗ này thôi, sau đó mọi người đã vào rồi,” Trần Đạo liều mạng xin tha.
“Tao tin rằng mày cũng không dám , không muốn đoạn tử tuyệt tôn thì đoàng hoàng một chút, cởi quần áo ra!” A Khôn ra lệnh nói.
Chỉ thấy hắn cởi quần áo ra, nhẹ nhàng đi về phía Ân Tịch,mà giờ khắc này trong mắt hắn nửa phần dục vọng cũng không có, chỉ còn là khủng hoảng nhưng hắn vẫn đi về phía thân thể Ân Tịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.