“Tử Duệ . . . Tử Duệ. . . ?”
Một giọng nữ kiều mị vang lên, sau khi Thân Tử Duệ nghe được liền sửa sang lại quần áo và tăng thêm khoảng cách giữa hai người, động tác vô thức này khiến cho Ân Tịch đột nhiên cảm thấy nhục nhã.
“Tử Duệ, anh khiến em tìm thật mệt chết đi, A Cơ nói anh đến đây, em thật vất vả mới thoát khỏi vòng vây của phóng viên . . . .” Cô ta đột nhiên phát hiện không khí có chút dị thường, cô nhận thấy sự tồn tại của Ân Tịch. Lông mày nhíu lại, hơi cúi đầu, bộ dáng chật vật mà lại động lòng người, nội tâm đột nhiên có một cảm giác vô cùng khó chịu.
“Tư Mục, chúng ta đi thôi.” Thân Tử Duệ chỉ thản nhiên nói một câu, cũng không muốn cô tiếp tục gây phiền phức.
Tránh việc không cần thiết phát sinh.
Thật phiền nha.
“Nhưng mà . . . .” Tề Tư Mục còn muốn nói gì đó nhưng tay cô đã bị Thân Tử Duệ nắm lấy kéo đi, hướng tới phía đối phương hỏi han, để lại cho Ân Tịch hai bóng lưng thân mật.
Một cảm xúc kỳ lạ lướt qua trái tim Ân Tịch, nước mắt cố nén rốt cục cũng ào ào tuôn ra, đẹp tựa đóa hoa tinh khiết sau cơn mưa, nhưng cuối cùng cũng chỉ là người ngoài mà thôi, mà cô cũng không thể hiểu nổi vì cái gì mà bản thân mình lại khó chịu như vậy, người chậm rãi ngồi xổm xuống đất, tay vô thức ôm lấy hai vai mình, nước mắt hung hăng tuôn rơi, lại bị đầu chính mình che khuất.
“Đê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-giau-mat/1298933/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.