Vết thương năm đó quá sâu với Tô Vĩ, họ nói cô đó bẩn, họ gặp mặt cô rồi vứt vào mặt cô một đống tiền bắt coi bỏ anh... Cô là con người, cô cần sự sống, cần tình thương.. Anh cũng không cần đến con người đó bẩn này nữa.. Cô muốn yêu thương một người khác, muốn dành cái tình cảm điên cuồng đó cho một người bình thường, nhưng sao anh lại chiếm lĩnh nó như vậy?
Lục Ngụy Thần khẽ đưa tay lên xoa đầu cô, hóa ra khi đó không chỉ mình anh đau đớn khi rời xa cô mà cô còn bị giằn vặt hơn cả anh. Vẻ mặt ấy hoàn toàn quá sức chịu đựng của mối tình này.. Anh muốn hỏi hôm nay cô đã uống bao nhiêu chai rượu? Mọi ngày cũng vậy ư? Rượu khiến cô có thể giải sầu ư?
Nước mắt Tô Vĩ không ngừng rơi nhưng cô không nấc tiếng nào, cô nhìn anh với ánh mắt đau thương, hóa ra là yêu lại đau như vậy?
" Dù chị là ai... Em vẫn yêu chị, tình cảm này như nước trong cơ thể em.. Thiếu nó thực sự rất khó sống " Lục Ngụy Thần ôm Tô Vĩ vào lòng, ngọt ngào nói tiếng yêu đầu tiên.
Tô Vĩ thì khác cô hiểu được chông gai phía trước rất lớn, cô từng trải qua rất nhiều nguy hiểm. Cô hiểu được những thứ có thể tàn sát con người mình trở nên tê liệt nhất, đó là chia cắt họ bởi những thứ tình cảm họ vốn nên có. Hai lần mất đi nó, không còn cha, không còn mẹ cô đã từng mất đi những cảm nhận về tình cảm. Nó đáng sợ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-giau-kin/50929/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.