- Đứa bé đã...bị đưa đi rồi...
- Tôi...tôi không thể...
Cẩm Đào run rẩy trong cơn đau đớn. Đôi mắt đẫm lệ nhìn cái nôi trống rỗng.
- Mới nãy...tôi còn bế nó trên tay mà...
Cẩm Đào giơ đôi bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt cố cảm nhận dư vị cảm giác đứa bé lúc nãy...
Bừng tỉnh... Nó đã bị Thiên Nham đưa đi rồi...
Nhật Viễn vội vàng chạy đến bên cô ngay lập tức.
Nhẹ nhàng ngồi xuống tựa đầu cô vào lồng ngực ấm áp của anh như 1 sự chia sẻ nỗi đau thấu lòng này.
Ánh mắt Nhật Viễn có gì đó rung động...Nhìn chiếc nôi trống rỗng và hình ảnh đau đớn của Cẩm Đào.
Bàn tay anh xiết lại. Cẩm Đào chống cự cố thoát ra khỏi vòng tay Nhật Viễn:
- Anh...tôi phải đi đòi lại con... A...
Cẩm Đào nhăn nhó và kêu lên khi vết thương trên bụng tái phát và càng co thắt lại.
Cắn chịu nỗi đau đến nỗi xương quai anh của cô gồng lên và hằn rõ những đường gân xanh xao.
Nhật Viễn hốt hoảng bế bổng Cẩm Đào lên và trừng mắt đầy tức giận với đám bác sĩ trước mặt:
- Các người còn đứng đó làm gì hả?!!!
* *
Tại phòng nghỉ bệnh viện....
Khuynh Thi tỉnh dậy sau giấc ngủ. Cô lấy tay ôm đầu mình để kịp nhận thức mọi thứ xung quanh.
Đảo mắt nhìn quanh phòng...
- Thiên Nham? Thiên Nham đâu...
Cánh cửa bật mở và 1 cô ý tá bước vào, Khuynh Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-doc-quyen/2707264/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.