Cánh của phòng cấp cứu bật mở, một vị bác sĩ bước ra làm cả bà Vân Tường, Trực Nhân và Tử Trung đều bật dậy. Tử Trung lo lắng hỏi: 
- Thưa bác sĩ, cô ấy thế nào rồi ạ? 
Vị bác sĩ nở một nụ cười thật tươi, bắt tay Tử Trung: 
- Xin chúc mừng gia đình. Hiện tại, cô Mẫn Nghi đã qua khỏi cơn nguy kịch. 
Nỗi vui mừng làm cho mọi người đều rơi nước mắt. Trực Nhân lên tiếng: 
- Chúng tôi không biết nói gì để cám ơn bác sĩ đã cứu em tôi. Xin cám ơn bác sĩ. 
Vị bác sĩ xua tay: 
- Không có chi. Đó là trách nhiệm của chúng tôi mà. Một lần nữa, tôi xin chúc mừng gia đình. 
- Bác sĩ à! Chúng tôi có thể vào thăm cô ấy được không? 
- Ồ! Tất nhiên. Mọi người cứ vào đi. Có lẽ cô ấy đang chờ đấy. 
- Cám ơn bác sĩ nhiều lắm. 
Và mọi người nhanh chân bước vào phòng Mẫn Nghi. Vừa thấy mọi người, Mẫn Nghi đã reo lên: 
- Mẹ! Anh Hai! Tử Trung! 
Bà Vân Tường mừng đến khóc ngất: 
- Con ơi! Con không sao thì mẹ mừng lắm. 
- Mẹ! Con đã làm mẹ lo lắng lắm phải không mẹ? 
Trực Nhân lên tiếng: 
- Mẫn Nghi! Em thấy trong người thế nào? 
- Dạ, em khỏe lắm, anh Hai à. 
Trực Nhân và bà Vân Tường đã nghe Tử Trung kể hết chuyện của anh và Mẫn Nghi. Lúc này, Trực Nhân cảm thấy nên dành riêng cho hai người là tốt nhất, anh nhìn mẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-di-vang/2922374/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.