Mẫn Nghi chạy ào vào trong phòng và đóng mạnh cửa lại. Nàng cảm thấy bị uất nghẹn, người như muốn nổ tung. Nàng muốn đập phá một cái gì đó để thỏa cơn ghen hờn. 
Nàng căm ghét Dạ Thu và hận Tử Trung vô cùng. Anh đã bỏ mặc nàng mà vui đùa với Dạ Thu. Nàng cảm thấy sự chịu đựng của nàng bấy lâu nay đã hết sức rồi, nàng không còn có thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa. 
Rõ ràng là Dạ Thu cố tình chọc tức và thách thức nàng. Còn Tử Trung thì sao? Anh cứ lừng chừng không chịu dứt khoát điều gì mà cũng luôn chiều chuộng Dạ Thu nữa chứ. 
Không được. Nàng không thể để cảnh này tiếp diễn nữa. Nàng phải nhất định gặp Tử Trung, noí rõ hết mọi chuyện. 
Nàng hổn hển rót một ly nước lọc và uống cạn. Ngay lúc đó thì nàng nghe tiếng gõ cửa. Nàng đưa tay quệt những giọt mồ hôi và bước ra cửa. Thì ra cuối cùng Tử Trung cũng đến. Thấy mặt Tử Trung, cơn giận của nàng tràn lên gấp bội. Không nhìn mặt Tử Trung, nàng hỏi cộc lốc: 
- Anh còn tới đây làm gì nữa? 
- Mẫn Nghi! Em làm sao vậy? Sao hôm nay em lại thay đổi với anh vậy? Sao em lại lạnh lùng với anh thế? 
- Thế anh là gì của tôi mà bảo tôi phải ngọt ngào với anh chứ. 
- Mẫn Nghi! Em noí gì thế? Thì anh là người yêu của em. 
Mẫn Nghi cười chua chát: 
- Hừ! Anh cũng nhớ điều đó sao? Còn nhớ tôi là người yêu của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-di-vang/2922356/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.