Hôm qua, vì dầm mình trong cơn mưa lớn khá lâu nên sáng nay Mẫn Nghi thức dậy thấy đầu nhức buốt, toàn thân rã rời và người nóng hầm hập. Nàng biết mình đã bị cảm lạnh. 
Ở có một mình mà bị bệnh, nàng vô cùng buồn tủi. Nhớ đến những ngày được kề cận bên Bội Phong, nàng cảm thấy buồn hơn. 
Và nàng không cầm được nước mắt, những giọt nước mắt cô độc, tủi thân cứ lăn dài trên gương mặt đỏ như gấc của nàng vì cơn sốt. Và nàng lại chìm vào giấc ngủ mê man. Rồi có tiếng gõ cửa và tiếng gọi của Kiều Lan: 
- Chị Mẫn Nghi ơi! Mở cửa đi! 
- ... 
- Chị Mẫn Nghi! Mở cửa cho em với. 
Mẫn Nghi đã lờ mờ nghe tiếng gọi của Kiều Lan và cất giọng yếu ớt: 
- Chị nghe rồi. Chờ chị một lát. 
Nàng cố gắng ngồi dậy với gương mặt nhăn nói vì cơn đau đầu, và chệnh choạng bước ra mở cửa. 
Vừa thấy Mẫn Nghi, Kiều Lan đã hốt hoảng kêu lên: 
- Chị Mẫn Nghi! Chị bị làm sao thế? Sao mặt chị lại đỏ thế này? Chị bị ốm phải không? 
Nói xong Kiều Lan nhanh nhẹn dìu Mẫn Nghi trở lại giường. Mẫn Nghi trả lời: 
- Vâng, có lẽ chị đang bị sốt. Chị thấy người nóng như lửa đốt và khát nước quá. 
- Để em đi rót cho chị nhé. 
Nói xong, Kiều Lan chạy đi rót một cốc nước đầy và đưa cho Mẫn Nghi. 
- Này! Nước đây, chị uống đi. Chị bị bệnh khi nào, sao không gọi điện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-di-vang/2922345/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.