Câu nói nhẹ nhàng, êm ái ấy giống như một câu thần chú gỡ rối cho những trăn trở, bất an của cậu.
Bạch Thi Tịnh không mơ mộng vẩn vơ nữa mà trực tiếp chìm vào giấc ngủ sâu.
Bỗng hình ảnh của một người đàn ông từ trong bóng tối bước ra, thì thầm vào tai cậu.
/Thi Tịnh, không được ngủ./
“!”
Cậu giật run khiến cho cả giường đệm rung lên rất dữ dội, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, đôi vai gầy giần giật kinh hoảng.
“Shhhh!” Bạch Thi Tịnh phì một tiếng cáu gắt, lấy tay quệt ngang dưới cổ.
Chợt thấy người bên cạnh mình động dậy, Bạch Thi Tịnh ngước đầu lên, khẽ vuốt đôi mi mắt sắc nét của Mạn Châu Sa Hoàng xuống.
“Đừng thức dậy.”
Mạn Châu Sa Hoàng đã hơi nhấc mí mắt mơ hồ, nhưng giờ đây lại nhắm nghiền không mở nữa.
Bạch Thi Tịnh thở dài một hơi, nhưng đó không phải là cái thở ra nhẹ nhõm, tiếng thở ấy bao chứa rất nhiều sự mệt mỏi.
Cậu vòng tay ôm qua người của Mạn Châu Sa Hoàng, nhẹ nhàng cụng trán của mình vào anh.
Nhìn Mạn Châu Sa Hoàng đang ngủ, cậu thấy trong lòng mình thổn thức.
Khẽ liếc xuống yết hầu của anh không cử động, cậu mới chắc chắn rằng Mạn Châu Sa Hoàng đang trong trạng thái ngủ hoàn toàn.
“Này, Mạn Châu Sa Hoàng.” Cậu gọi anh một tiếng nhỏ nhỏ: “Anh tài lắm đấy. Làm tôi yêu anh, hận anh đủ cả luôn.”
“…”
“Suốt 4 năm qua tôi không thể ngừng nghĩ đến việc mình sẽ khiến anh đau khổ như thế nào khi anh đã làm tôi chật vật và hèn kém như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-dai-nhan-ngung-bat-nat/514618/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.