Bạch Thi Tịnh day day sống mũi, nhìn về phía người phụ nữ trung niên đang ngồi ngay đối diện với mình, nhất thời rơi vào trầm mạc.
“Ực ực ực!… Khà! Rượu ngon!… Sake! Mang hết Sake ra đây cho tôi!”
“…”
Cậu ngước mắt nhìn Du Du Lan uống rượu như uống nước, cả một hàng dài là mấy khay bưng rượu đặt đến vẫn chưa có dấu hiện dừng lại.
Du Du - đã bị ma men nhập - Lan cười đến lăn xả, ngũ quan tình xảo hiện lên một mảng sắc đỏ phừng phừng, đầu óc mụ mị, cứ chốc chốc lại nới mớ vài câu gây hại não Bạch Thi Tịnh.
Hình tượng về một phu nhân quyền cao chức trọng, trang nhã quý phái đã vụn vỡ từ lúc nào. Đổi lại là hình ảnh của người phụ nữ mang dáng vẻ vô cùng bất cần đời.
Đến Bạch Thi Tịnh cũng bị sốc đến nghi ngờ nhân sinh mấy lần.
“Rượu mau! Sake vạn tuế!… Hửm?” Du Du Lan nhìn về phía cốc uống trống trơn của cậu, bỗng đanh mặt lại giận dữ: “Thi Tịnh, sao cháu không uống?! Đưa cốc đây cho bác!”
Bạch Thi Tịnh giật mình thon thót, vội giật lại cái cốc thủy tinh từ tay của Du Du Lan.
“Bác à, cháu không uống được rượu, chút nữa cháu còn phải đi xe về.”
“Hừ! Chuyện cỏn con.” Du Du Lan hếch đầu lên tận trần nhà, cao giọng nói: “Bác đây thừa tiền bao cháu bắt xe về!”
“…” Vâng, vâng. Cháu biết nhà bác không có gì ngoài tiền mà.
Du Du Lan nốc thẳng một chai Sake bự chẳng, ực ực mấy cái đã cạn sạch.
Bà lừ đừ con mắt, lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-dai-nhan-ngung-bat-nat/514610/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.