Tiếp những ngày tháng qua đi, sau những lễ tết Nguyên Đán, ăn chơi ngủ nghỉ rã rời rồi, công ty đi làm trở lại, nhưng tần suất phải đến công ty làm việc của cậu khá ít.
Vì thế nên thường ngày Bạch Thi Tịnh khá rảnh, toàn nằm ở nhà rệu rã trên ghế sô pha.
Mấy ngày tết qua Mạn Châu Sa Hoàng không được nghỉ mà bận nhiều việc hơn, có khi toàn bộ những ngày nghỉ tết cậu chẳng gặp anh được hôm nào. Đến cả nhắn tin, gọi điện cũng phải căn thời gian.
Thành ra cũng có chút... nhớ.
Nhớ đến bủn rủn chân tay, nhớ đến mệt nhoài tâm trí.
Nhớ đến Bạch Thường Hi có quẩy bung nóc nhà, Bánh Bao có trở thành loa phóng thanh tiếng khóc cậu cũng chẳng để tâm.
Nhớ quá...
Bạch Thường Hi ngồi ở trên một chiếc ghế sô pha nhỏ hơn, nhắn tin với bạn bè ở trên điện thoại, lâu lâu lại liếc sang nhìn Bạch Thi Tịnh đang mất hết sức sống.
"Ê, Lão Tịnh."
Mãi về sau, mới có tiếng Bạch Thi Tịnh thều thào đáp lại.
"... Hửm?"
"Ừm... Chị Vi Vi ấy. Anh biết không? Là chị Vi Vi ấy."
"Ừ, có biết. Sao thế?"
"Ờ thì... Chị Vi Vi có bạn trai chưa?"
Bạch Thi Tịnh ngóc đầu nhìn Bạch Thường Hi rất nghiêm túc hỏi cậu, mệt mỏi trả lời.
"Đương nhiên là chưa có rồi."
"Thế hả?! Hí hí! Tuyệt... À không, không có gì."
Bạch Thường Hi giật nắm tay mừng rỡ, nhưng nhận ra ánh mắt kì quái của Bạch Thi Tịnh nhìn mình liền vội vàng huýt sáo, đánh trống lảng.
"Này, tao hỏi thật nhé?" Cậu chống người dậy, lia ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-dai-nhan-ngung-bat-nat/514601/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.