Sau khi cơn hỏa hoạn được dập tắt, Bạch Thi Tịnh đang được chở về nhà, chợt những giọt mưa rơi va trên thành cửa kính, vang lên các tiếng "lộp bộp".
"Vừa ngồi trong đống lửa đã ra cơn mưa rào, trải nghiệm cân bằng phết nhỉ?"
Mạn Châu Sa Hoàng đang dừng đèn đỏ, không quên quay lại nói trêu cậu.
Bạch Thi Tịnh chẳng nói lại anh, khi Mạn Châu Sa Hoàng lo lắng tưởng cậu giận mình mà nhoài người sang, cậu đã quay phắt lại mà đặt lên môi anh một nụ hôn để khoá lại cái miệng lắm lời của anh.
Cùng lúc ấy, đèn giao thông đã chuyển thành màu xanh.
"Tập trung lái xe đi."
Mạn Châu Sa Hoàng nhếch miệng cười, ép người cậu sát về phía mình rồi ngấu nghiến hai cánh môi non mềm, trước khi rời đi còn không nỡ mà cắn lên má cậu một cái.
"Nhớ quá. Anh đợi em hết đi công tác rồi lại chờ khỏi chân, biết bao giờ mới được động vào em đây?"
"Biến thái." Bạch Thi Tịnh đỏ mặt, quệt vội cánh môi rồi bẹo vào cơ bụng rắn chắc của Mạn Châu Sa Hoàng: "Có lái xe không? Mấy người đằng sau đang bóp còi kìa."
"Vâng ạ."
Mạn Châu Sa Hoàng vui vẻ lái xe đi, bàn tay nghịch ngợm cầm vô lăng còn không quên dòm ngó tới tay cậu.
Bạch Thi Tịnh bĩu môi để cho anh nắm lấy tay mình, hai bên má nóng ran nhìn về phía trước mặt. Bỗng cậu nhận ra điều gì đó mà cất tiếng.
"Ê! Anh có để ý nãy giờ có quá nhiều xe cảnh sát đi ngang qua đây không?"
Cậu hiếu kì nhìn theo những con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-dai-nhan-ngung-bat-nat/514591/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.