Lại Vi Vi đóng cánh cửa phòng sau lưng, tay cài chốt an toàn, từ từ tiến đến gần Bạch Thi Tịnh.
Một tay cầm lấy vạt váy cậu kéo lên, cười đùa cợt.
"Anh còn mặc cả thứ này để vào được đây sao? Cứ bình thường tới là được. Tôi đã bảo vệ sĩ để mặc cho anh vào tự do rồi mà?"
"Anh?" Bạch Thi Tịnh cảm thấy ái ngại mà lùi bước về phía sau.
Đột nhiên lại gọi cậu là "anh" chứ không phải "thằng nhãi" như mọi khi, Lại Vi Vi, cô ta lại đang tính kế làm gì nữa vậy?
Biết được suy nghĩ của cậu, Lại Vi Vi cũng chẳng nóng nảy mà đi vòng ra sau cậu, dựa tay vào bức tường bằng kính khổng lồ.
"Đã tìm đến đây hẳn anh cũng đã biết tôi là kẻ đứng sau mọi thứ rồi nhỉ?"
"Tôi chưa biết."
"Hử?"
Lại Vi Vi quay đầu nhìn Bạch Thi Tịnh, chỉ thấy cậu nhẹ bẫng trả lời.
"Một người vốn đầu óc đơn giản như cô làm sao mà nghĩ ra mấy thứ này được? Tôi đến đây là để hỏi cô, ai là kẻ đã xúi giục cô làm chuyện này?"
Dường như là bị giật mình, Lại Vi Vi nắm chặt tay lại, môi mím vào với nhau.
"Không có một ai xúi giục tôi cả. Là tôi tự làm."
"Cô nghĩ tôi tin…"
"Đó là sự thật!!!"
Đột nhiên Lại Vi Vi cáu gắt hét lên, nắm lấy lớp váy trước ngực cậu kéo xuống để cho người cậu vừa tầm với cô ta.
"Anh nói như thể mình biết được tất cả ấy. Bộ anh có bằng chứng để chứng minh điều đó hay sao?"
"Thái độ của cô chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-dai-nhan-ngung-bat-nat/514583/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.