Thấy Bạch Thi Tịnh đang nắm tay Mạn Châu Sa Hoàng rời đi, Chị Lý vội vàng kéo Đức Hải bám theo sau.
Thực ra bọn họ không có ý định theo dõi đâu, nhưng tính tò mò đã vượt lên tất cả những suy nghĩ, làm chủ luôn hành động của bọn họ.
Bạch Thi Tịnh đi đâu, hai người họ bước chân theo đến đó.
Khi cậu và anh dừng lại ở trung tâm quảng trường, nơi có một bờ hồ vô cùng đẹp mắt, chị Lý và Đức Hải lủi người trốn vào một bụi cây gần đó.
"Bình thường anh có đi qua hờ hồ này vài lần, chỉ không ngờ vào ban đêm nó lại đẹp như thế này."
Mạn Châu Sa Hoàng lấy điện thoại mở camera, chụp cảnh hồ mặt nước lung linh do phản chiếc ánh đèn và sao sáng, có những ngọn sóng vỗ về nhè nhẹ như đưa võng ru ngủ.
Bức ảnh này nó còn đẹp hơn nữa khi trung tâm là cậu.
Trong màn đêm huyền ảo, được phủ sáng bởi ánh trăng và nhấp nhoáng bóng đèn neon, đôi mắt cậu như trở nên rực rỡ lấn át cả ánh đèn, lấp lánh dịu dành như bầu trời mùa xuân.
Những sợi tóc mai bay theo hướng gió, lất phất chấm điểm trên vầng trán thanh tao.
Mạn Châu Sa Hoàng thoả mãn với thu hoạch của mình, cài đặt để làm ảnh nền điện thoại.
Bạch Thi Tịnh muốn xem anh đang chụp gì nhưng Mạn Châu Sa Hoàng chỉ giấu đi, bảo đây là bí mật nên đành bĩu môi bỏ qua.
Trong khi Mạn Châu Sa Hoàng đang thưởng thức nốt những cảnh đẹp khác vào ban đêm, thì Bạch Thi Tịnh bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-dai-nhan-ngung-bat-nat/514562/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.