Bạch Thi Tịnh hồi hộp, tiếng tim dập bình bịch bình bịch khi van vòi nước ở trong phòng tắm đóng lại.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, một làn hơi nước bay từ bên trong phủ lấy con người trước mắt khiến cho hình ảnh của anh càng trở nên mờ ảo. Không những thế, đèn phòng còn không mở, tạo lên một loại không gian mập mờ.
Mạn Châu Sa Hoàng đã thay ra một cái áo thun màu xám, ở cánh tay áo xắn lên hai nấc làm lộ ra hai bên bắp tay cường tráng.
Đôi chân thẳng tắp mặc một chiếc quần thể thao thoải mái dài tới mắt cá chân.
Bình thường anh hay vuốt tóc ra đằng sau hoặc chẻ ngôi lãng tử, nhưng bây giờ thì đang thả xoã tuỳ hứng, để kệ cho những hơi nước đang đọng lại ở phía đuôi tóc rồi nhỏ xuống những giọt nước long lanh như tráng bạc, phủ lên đầu một chiếc khăn bông để lau tóc.
Anh đi đến ngồi ở một chiếc ghế sô pha trong phòng, chỉ tay lại về phía phòng tắm.
"Đến lượt em rồi đấy."
Bạch Thi Tịnh nãy giờ còn đang mơ mơ màng màng nhìn anh, nghe thấy anh nhắc đến tên mình thì giật nảy lên.
Cậu vội vã tính đứng lên chạy vào phòng tắm thì chợt nhớ ra là chân mình đang bó bột.
Mạn Châu Sa Hoàng cũng nhận ra điều đó, anh đứng lên bế bổng cậu trên tay, vào phòng vệ sinh đặt cậu xuống ngồi vào trong bồn tắm.
Bạch Thi Tịnh nghĩ mai mình phải xin nghỉ làm ở công ti một ngày để đi khám mắt mới được. Nhìn ở đâu trong cái căn nhà này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-dai-nhan-ngung-bat-nat/514525/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.