Bạch Thi Tịnh dùng hết sức bình sinh để nhổm dậy, nhìn khung giờ trên điện thoại có ghi 5 giờ 55 phút sáng, mà cậu bình thường phải 6 giờ mới dậy.
Với một kẻ sành ngủ như cậu thì 5 phút là vô cùng quý giá.
Vậy mà tên "Mạn Thị Hoàng" đó dám nhẫn tâm cướp mất 5 phút quý giá ấy sao?
Cậu không cáu mới là lạ.
Bạch Thi Tịnh nuốt không trôi cục tức vào trong bụng, hai ngón tay cái gõ chữ như muốn bóp nát cả cái điện thoại ra.
Bạch Thi Tịnh: [Mạn Châu Sa Hoàng, anh khá lắm. Mới sáng ra đã đi trêu ngươi người khác rồi. Anh có bao nhiêu số điện thoại thế?]
Một dòng tin nhắn của anh ngay sau đó hiện lên.
Số lạ: [Đủ để em chặn bao nhiêu tuỳ thích ^^]
"A a a a a a a…" Bạch Thi Tịnh cố gắng để cho mình không nghĩ tới việc bóp nghẹt cổ anh ta.
Mới sáng dậy tức giận là không tốt. Phải hít thở hít thở.
Đôi lông mi mềm mại khẽ hạ xuống che đi một nửa tâm nhãn cầu màu nâu nhà nhạt phản lên một chút ấm ức nhưng không phải quá tức giận.
Cậu đổi lại tên biệt danh cho anh là "Mạn Thị Hoàng" tiếp, dọa là nếu anh mà không nhắn tin cho cẩn thận, cậu sẽ chặn anh không thương tiếc.
Mạn Thị Hoàng: [Bình thường 6 giờ sáng em mới dậy, nhưng có vẻ hôm nay tôi nhắn không đúng lúc, làm phiền em rồi]
Bạch Thi Tịnh: [Biết là phiền thì đừng có mà nhắn]
Mạn Thị Hoàng: [Nghe em hết. Nhưng không nhắn hay nhắn thì tôi không chắc]
Bạch Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-dai-nhan-ngung-bat-nat/514511/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.