Liễu Huệ Di vui mừng, đập đập vào một chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
"Lại đây ngồi với mẹ, Tiểu Tịnh."
"Vâng."
Cậu ngoan ngoãn tiến đến ngồi lên chiếc ghế nhỏ, đánh mắt quan sát tình hình của bà.
Nhận ra ánh nhìn của cậu, Liễu Huệ Di chỉ xua tay.
"Mẹ thực sự không sao đâu. Mấy ngày nay đều ăn uống đầy đủ và ngủ đủ giấc. Bác sĩ cũng đã nói bệnh tình của mẹ đã khá lên rồi, thân người cũng cảm thấy đỡ hơn, không còn ho nhiều và tức ngực nữa."
Xong bà cười cười, vừa xoa xoa đầu cậu.
"Tất cả đều là nhờ Tiểu Tịnh hằng ngày đến thăm mẹ, khiến cho mẹ cảm thấy vui lắm."
Bạch Thi Tịnh đón nhận bàn tay bà đặt lên đầu mình xoa xoa như cún nhỏ, mặc cho tóc cậu có hơi bị rối lên.
Bình thường cậu cực không thích có ai đó động lên người mình, những hành động này của Liễu Huệ Di cậu lại rất hưởng ứng.
Cậu tự cảm thấy buồn cười với chính mình khi những người thân lâu năm với cậu chưa chắc đã động được vào người cậu, nhưng những người dù là xa lạ nhưng cậu cảm nhận được tình cảm đến từ họ, trong vô thức, cậu rất muốn được người ấy yêu thương.
Như Mạn Châu Sa Hoàng là một điển hình, ngay từ lần đầu gặp mặt nhau hồi mới vào học cấp 3, bắt gặp thấy đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia nhìn ngọt ngào tựa như mật ong, Bạch Thi Tịnh thực sự đã bị đắm chìm vào trong nó.
Giữa vô vàn là những gương mặt lạ lẫm, chẳng hiểu sao, nụ cười quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-dai-nhan-ngung-bat-nat/514508/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.