Chương trước
Chương sau
Chiếc xe con hạng sang phóng đi trên con đường quốc lộ.
Những tia nắng mặt trời chiếu vào thành xe hắt ngược ra bên ngoài khiến người ta tưởng như chiếc xe đang phát sáng.
Bạch Thi Tịnh ngồi trên ghế phụ, dựa tay vào cửa hướng mắt ngắm nhìn cảnh vật trôi qua bên ngoài.
Qua những tấm kính cường lực, ánh nắng phản chiếu lên một bên tóc của cậu, làm ánh lên những đường gợn sóng bóng bẩy của nước tóc mượt mà.
Đôi mắt cậu lặng lẽ nhìn ra ngoài đường phố, nhưng đôi khi lưng cậu sẽ tựa vào ghế xe, quan sát những đồ nội thất bên trong một chiếc xe Ferrari đắt tiền, lòng tự nhủ:
Chà, anh ta đang có một cuộc sống sung túc nhỉ?
Con xe đã đi qua những vòng xuyến của trung tâm, bắt đầu hướng mui về vùng dân cư ở.
Ngồi nhìn ngoài đường nãy giờ, Bạch Thi Tịnh cũng đếm được khoảng hơn chục tòa cao ốc thuộc về tập đoàn Mạn thị.
Hibicus tập trung lái xe, cả hai ngồi cùng một bầu không khí nhưng dường như tâm tư họ đều đang đặt vào những vấn đề khác nhau.
Dù tự nói mình là "một thư kí nhỏ bé" nhưng Hibicus chẳng nhỏ bé tẹo nào.
Ít nhất Bạch Thi Tịnh đoán chừng anh ta cao tầm 1m85, thấp hơn với Mạn Châu Sa Hoàng với 1m94, mặt mũi đẹp trai theo phong cách nghiêm túc và chính trực.
Anh ta mang chức vụ thư kí, chỉ đứng ngay sau Mạn Châu Sa Hoàng cũng được coi là quyền lực nhất nhì trong Mạn thị rồi.
Vậy mà nhỏ? Có nhỏ được bằng cậu không? - Bạch Thi Tịnh tự nhìn lại mình rồi thở dài ngao ngán.
Chỉ vỏn vẹn 1m76, ngày thường ăn như con heo cũng chẳng tăng lên được một kí nào. Cán cân chỉ luẩn quẩn mỗi 40-43 kg.1
Nói đến đây thì anh cũng biết cậu gầy nhom như thế nào, nếu không mặc mấy bộ áo rộng thùng thình thì cậu chỉ như có da bọc xương là điều mà người ta nhìn thấy.
Tối hôm qua khi Mạn Châu Sa Hoàng cởi áo để lộ những múi cơ săn chắc vạm vỡ xếp thẳng hàng mà Bạch Thi Tịnh mù lòa cả mắt.
Ôi mẹ ơi! Không nhìn thì thôi chứ càng nhìn cậu càng cảm thấy như mình bị xúc phạm.
Gạt đi những ý nghĩ gây đau lòng ấy, Bạch Thi Tịnh lại ngó mắt ra phía ngoài, nhìn những hàng cây che bóng mát vụt qua trước mắt.
Chiếc xe chạy qua một ngôi trường phổ thông đúng lúc các học sinh đang ra chơi, cậu hơi ghé đầu dựa sát vào thành kính, nhìn những cô cậu học trò đang khoác vai nhau cười đùa làm cậu nhớ đến những kỉ niệm ngày xưa.
Vô thức nhớ đến những biểu cảm, hành động, cử chỉ của anh ngày ấy.
Bỗng dưng cậu khựng lại.
Dòng xe trôi chảy nhưng lòng người lại có một vướng mắc.
"Hibicus, Mạn tổng sống có tốt không?"
"!!!"
Đột nhiên chiếc xe phanh gấp lại khiến cậu nhao đầu về phía trước. May mà cậu đang đeo thắt dây an toàn nếu không thì đã u đầu với cửa kính cường lực rồi.
Bạch Thi Tịnh giật thót quay sang thấy Hibicus đang sửng sốt nhìn mình.
"Cậu Bạch, cậu... với Mạn tổng có quan hệ gì?"
Cậu lúng túng, không biết nên trả lời như thế nào.
Tình một đêm thì không phải, người quen cũ mà anh thì chẳng nhớ cậu thì nói ra chẳng khác nào vác nguyên các hometown vào người.
Hibicus cẩn thận quét qua người của cậu, đánh giá những tính chất của Bạch Thi Tịnh.
Người này có khuôn mặt đẹp, được Mạn Châu Sa Hoàng ân cần đối đãi như bảo anh kêu người hoãn dọn phòng, chuẩn bị đồ mặc thay cho quần áo đã bị bẩn, còn sai anh đưa đón người này về tận nhà.
Trước đây, theo như anh biết, tất cả những cô gái mà Mạn Châu Sa Hoàng làm tình thì ngay sau đêm hôm đó, anh ta sẽ bỏ đi không nói một lời nào, mặc kệ những cô gái kia có ra sao, anh từ nay nhìn lại họ chẳng khác nào nhìn những kẻ phù du ngoài đường. Không ấn tượng.
Chỉ làm một lần rồi bỏ.
Nhưng cậu trai này lại khác, được Mạn tổng rất nâng niu. Nghe tiếng dặn dò của anh ta qua điện thoại, Hibicus cũng đủ biết Mạn Châu Sa Hoàng quan tâm người kia như thế nào.
Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến.
Chắc hẳn Bạch Thi Tịnh và Mạn Châu Sa Hoàng có một mối quan hệ đặc biệt.
Phải tìm hiểu tận gốc...
"..."
Hibicus bất chợt giật mình một cái. Anh nhớ rằng mình đâu phải là người hay tọc mạch chuyện của người ta đâu chứ?!
Quả thật con quỷ tò mò thực quá đáng sợ.
Làm việc với Mạn Châu Sa Hoàng bao năm, Hibicus biết Mạn Châu Sa Hoàng ghét nhất là những kẻ rảnh rỗi thích hóng hớt chuyện của người khác.
Anh đập mạnh đầu mình vào vô lăng xe, quay sang bảo với Bạch Thi Tịnh.
"Không sao đâu cậu Bạch, vừa nãy là do tôi lỡ mồm thôi."
Bạch Thi Tịnh hoài nghi nhìn Hibicus.
Vừa nãy có thật là lỡ mồm không vậy?
Theo như cậu biết thì những thông tin cá nhân trong nhà Mạn được xem như bí mật quốc gia vậy, kể cả mặt mũi thành viên trong Mạn gia cũng rất hiếm khi được nhìn thấy.
Hầu như những lời nói của họ đều qua một người phát ngôn riêng hoặc thư kí thân cận đưa ra mệnh lệnh và phát biểu trước giới truyền thông.
Chỉ duy nhất mình đại tiểu thư của Mạn gia là Mạn Kỳ Tuyết là một đại minh tinh nổi tiếng mới hay lộ mặt.
Hình như giữ bí mật là phong cách của mấy người nhà giàu thì phải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.