Mạn Châu Sa Hoàng giữ lấy cổ gáy cậu gỡ ra, rồi lại bắt đầu dày vò trên đôi môi của cậu.
Mật lưỡi trong cơ miệng bị xáo trộn, dường như, tất cả những gì mà cậu có đều dành cho anh hết.
Đôi bàn tay không rảnh rỗi vén áo lên sờ soạn trên tấm lưng nuột nà của cậu, rồi cũng mon men xuống dưới khe của quả đào căng mọng.
"Ưm...! Lạnh..."
Thấy tiếng kêu khe khẽ nhưng tựa hồ vô cùng trẻ con của Bach Thi Tịnh, Mạn Châu Sa Hoàng không nỡ bỏ qua.
Anh nhẹ nhàng bế bổng cậu lên theo phong cách công chúa, bước qua sảnh phòng khách rộng bằng sảnh bên dưới khu tiếp tân của khách sạn, mở một cánh cửa được làm từ gỗ sồi phủ một lớp sơn màu bóng sang trọng, ném cậu lên một chiếc giường hoàng gia êm ái có tất cả chăn, ga, gối, đệm đều được đan bởi lụa.
Cả căn phòng chỉ mở hai chiếc đèn ngủ ở hai bên đầu giường, còn những mảnh lớn còn lại đều được bao phủ bởi một màu tối huyền ảo, lấp lánh bởi ánh đèn đường giao thông nhấp nhoáng bên ngoài tựa như những vì sao sa trên dải ngân hà.
Một không gian thật hoàn hảo để làm t*nh.1
Bạch Thi Tịnh nằm trên chiếc giường êm ái nhưng lòng cậu không thể nào mà êm ái nổi.
Cậu đang cảm nhận được có một điềm gì đó vô cùng xấu sắp sửa xảy ra.
Và Mạn Châu Sa Hoàng - hiện thân của điềm xấu trong lòng cậu - từ lúc nào đã leo lên giường cùng cậu.
Anh cởi bỏ chiếc quần âu màu đen được đặc cách may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-dai-nhan-ngung-bat-nat/514479/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.