Chương trước
Chương sau
Editor: Mẹ Bầu
     "Ai dà, cũng không biết người nào lại cứ viết tên trên giấy nhiều như thế, mà lại là tên của một người khác nữa chứ, không biết định làm gì đây..." Lý Sấm không nhịn nổi nữa, cũng không có cách nào khác, đành vạch trần nội tình của cô. 
     Bị người khác phát hiện bí mật, Quan Tĩnh lúng túng mãi không thôi, nói tránh đi: "Em đang luyện chữ đấy, không được sao? Có quy định nào không được luyện chữ không nhỉ?"
     Lý Sấm nhếch cặp môi mỏng, lộ ra hàm răng trắng xóa: "Được chứ, dĩ nhiên là được. Ai bảo em là phụ nữ có thai đây, phụ nữ có thai cũng giống như động vật quý hiếm cấp quốc gia cần được quan tâm bảo vệ!"
     "Biết là tốt rồi!"
     Quan Tĩnh nghĩ tới chuyện mai mối của mình, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn! Hì hì, lát nữa lúc ở trên xe, nhất định phải thử hỏi dò một chút, đồng thời mình cũng thử bóng gió với anh ấy xem sao! Không biết tại sao, cô có dự cảm bọn họ nhất định sẽ thành đôi, hơn nữa còn là một đôi rất hạnh phúc!
     Vốn dĩ cả hai đều là nam thanh nữ tú, tính tình hai người cũng khá giống nhau, đều là người thích quan tâm chăm sóc cho người khác. Những người như thế chung sống với nhau khá dễ dàng! Hì hì, nếu như bọn họ thật sự thành đôi, chẳng phải là cô đã giải quyết được chuyện chung thân đại sự cho hai vị quý tộc độc thân được về chung sống với nhau hay sao!
     Wow, đây đúng là việc tốt vẹn tròn cả đôi bên! ! !
     Quan Tĩnh khoác tay lên cánh tay của Lý Sấm, lại không kìm nổi được nụ cười ngày càng tươi tắn. Nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào làm người khác chói mắt, khiến lòng người khác nhói đau!
     Mà “người” đó không phải ai khác, chính là người đàn ông đang tựa vào bên thang máy ở lầu năm! Lúc ánh mắt không thể còn nhìn thấy bóng dáng của Quan Tĩnh nữa thì đôi môi mỏng của anh càng thêm mím chặt lại, anh cắm tay vào trong túi quần, chuẩn bị bỏ đi!
     Cô cười thật là đẹp, bao lâu rồi anh chưa từng được nhìn thấy nụ cười của cô như thế!
     Tại sao khi bọn họ ở cùng một chỗ, anh lại không để ý rằng cô không hề cười nhỉ? Khi đó nếu như anh không làm tổn thương cô, mà lại nghĩ cách làm cho cô bật cười, thì liệu cô có thể không rời khỏi anh hay không?
     Anh thật quá ngu xuẩn, mặc dù muốn biểu lộ tình yêu với cô, nhưng cuối cùng anh lại làm cho cô càng thấy bị càng tổn thương hơn!
     Quan Tĩnh có cảm giác thấy sau lưng mình rất nóng, giống như có người đang chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên cô xoay người lại...
     "Sao thế? Em nhìn cái gì vậy?" Lý Sấm nhìn theo ánh mắt của Quan Tĩnh!
     Trước mắt cô chỉ thấy toàn những gương mặt xa lạ, cô thất vọng lắc đầu. "Không có gì ... "
     Tại sao cô chợt cảm thấy Tưởng Vũ Hàng đang ở đây, dường như anh đứng cách đó không xa đang nhìn cô. Cô buồn bã quay người lại, cô đã quá đa tâm rồi, làm sao anh có thể quay đầu lại để tìm cô đây? Nếu như nói muốn tìm, anh đã xuất hiện từ lâu rồi!
     Hiện giờ con cũng đã sắp ra đời, chắc anh cũng sẽ không xuất hiện đâu!
     *********************
     Sau khi ăn bữa ăn tối xong là đến thời gian cô đi ra bên ngoài đi dạo! Trong sách đã nói, sau bữa cơm chiều tốt nhất phải đi bộ khoảng chừng 20 phút, như vậy bé cưng mới có thể được hít thở bầu không khí mới mẻ!
     Quan Tĩnh mới vừa đi tới ngưỡng cửa, dì bảo mẫu liền vội vội vàng vàng từ trong phòng chạy ra: "Tĩnh Tĩnh, thật xin lỗi, con trai và con dâu tôi lại đánh nhau, thằng bé cháu nhà tôi bị dọa sợ nên đang khóc ầm ĩ suốt... Tĩnh Tĩnh, tôi về qua nhà một chút xem sao nhé, được  không? Muộn một chút tôi sẽ trở lại!"
     "Thím Vương, không sao đâu, thím trở về nhà nhanh lên một chút đi!" Quan Tĩnh đứng dẹp sang một bên để thím Vương có chỗ xỏ giày để đi!
     Dù đang bối rối, khi đi giày xong thím Vương vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng, không an lòng nói: "Tĩnh Tĩnh, nhất định tôi sẽ trở về nhanh thôi. Nếu không hôm nay cô hãy đi dạo ở trong phòng được không, cô đi một mình làm tôi thấy lo lắm!"
     "Thím cứ yên tâm đi, tôi không đi xa đâu, chỉ đi dạo dưới lầu thôi, sau đó đến siêu thị nhỏ trước mặt mua một ít đồ rồi sẽ trở lại!"
     "Vậy... cô nhất định phải rất cẩn thận đấy nhé!"
     Dặn dò xong, thím Vương nhanh chóng biến mất ở trước cửa!
     Quan Tĩnh cũng đổi giày, đi ra ngoài!
     Đã hơn sáu giờ chiều, nhưng lúc này ở bên ngoài gió vẫn còn thổi mạnh, trời vẫn sáng như ban ngày. Trong không khí bay tản mát mùi cỏ xanh tỏa ra từ thảm thực vật xanh biếc, cả bầu không khí lúc này tràn ngập mùi hương tinh khiết dễ chịu.
     Trong sân lớn của khu nhà còn nghe thấy cả tiếng ồn ào của bọn nhỏ, tiếng cười đùa, tiếng khóc the thé!
     Quan Tĩnh mặc bộ quần áo màu trắng bằng bông rộng rãi, đi giày thể thao, chậm rãi đi dọc theo hàng cây xanh ở bên ngoài khu nhà trọ!
     Ngón tay tuyết trắng nhẹ nhàng chạm vào phía trên những lùm cây. Từ những đám lá xanh mượt tỏa ra mùi thơm tinh khiết nhẹ nhàng khoan khoái chui vào trong mũi của cô."Haiz... Thật là thoải mái! Cục cưng, con có ngửi thấy không, mùi hương này thật thơm nhỉ?"
     Quan Tĩnh một tay vuốt đám lá màu xanh biếc, một tay vuốt ve bụng mình, nói chuyện phiếm với bé cưng. Mà cục cưng trong bụng cô cũng bắt đầu tiến hành trận quyền cước đấm đá với cô. Chỉ có điều nhóc con hình như cũng biết dù mẹ bị mình đánh, nhưng mẹ cũng sẽ không khóc, mà ngược lại còn cười rất hạnh phúc!
     Đứng phía bên kia lùm cây Tưởng Vũ Hàng lặng lẽ quan sát cô.
     Bụng của cô đã rất to, dường như qua mỗi ngày đều ở trở nên to hơn. Nhất là mấy ngày nay độ lớn lên của bụng lại càng rõ ràng hơn. Thân thể của cô rất gầy gò, hàng ngày phải vác cái bụng lớn như vậy nhất định sẽ rất khổ cực! Cần phải bảo với thím Vương cho cô ăn thêm nhiều đồ ăn bổ dưỡng một chút mới được, làm sao để cho cô mập thêm một chút. Nếu không, anh rất sợ còn chưa kịp đến ngày sinh, cô người đã bị cái bụng to làm cho mỏi hết lưng mất!
Hừm, sau lưng nóng quá, tại sao cô lại có cảm giác có ai đó nhìn cô vậy nhỉ?
     Quan Tĩnh theo cảm giác nóng rực xoay người lại...
     Một bóng người lập tức lui về phía sau, được đám lá màu xanh biếc che giấu thành công!
     Do dự mấy giây, mũi giày liền di chuyển đi về phía bóng người vừa lẩn đi!
     Ai vậy? Là anh sao?
     Trái tim Quan Tĩnh đập cuồng loạn không ngừng, bước chân cũng nhanh hơn!
     Tưởng Vũ Hàng không ngừng trốn tránh, anh không thể để cô nhìn thấy anh được. Anh đã đồng ý với cô vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt cô nữa rồi. Anh không thể mang tính mạng của cô ra nói đùa được! Anh nghe thấy tiếng bước chân của cô càng ngày càng gần, nhưng cũng không biết làm như thế nào, đành lui vào trong bụi cây!
     Anh đã nhìn thấy rõ mũi giày nhòn nhọn của cô, xong rồi, anh sắp bị cô phát hiện mất rồi!
     "Tĩnh Tĩnh..." một giọng nam giới vang lên ở trong không trung!"Sao em lại xuống lầu một mình vậy? Thím Vương đâu?"
     Mũi giày màu lam đậm liền thay đổi hướng đi, tiếng của cô vang lên vẫn ngọt ngào như cũ: " Con trai và con dâu thím Vương cãi nhau, thím ấy đã đi về nhà xem một chút, lát nữa sẽ trở lại!"
     Lý Sấm vội vàng đỡ Quan Tĩnh, không khỏi lo lắng trách cứ. "Nghe em nói đấy, em cũng thật là, nếu như quả thật muốn ra khỏi nhà em phải gọi điện thoại cho anh chứ. Anh sẽ đi cùng với em, em làm như vậy khiến người khác phải lo lắng, biết không?"
     "Anh yên tâm, không có chuyện gì đâu! Đúng rồi, sao anh đến có việc gì không?"
     "Cố ý tới thăm em thôi ... "
     Cô luôn làm phiền người ta, đã không biết bao nhiêu lần định nói lời cảm tạ với anh, nhưng chính Quan Tĩnh cũng không dám nói ra: "Anh đã tới rồi, vậy hãy đi cùng em đến siêu thị trước mặt mua một ít đồ nhé?"
     "OK!"
     "Em muốn đi tới cái nhà phía xa xa kia kìa, mọi thứ đồ ở đó có khá đầy đủ!" Cô nói như đòi hỏi: "Nếu như anh không đến, em sẽ chỉ đi đến cái nhà tương đối gần kia thôi!"
     "Được, vậy chúng ta hãy đi đến nhà xa hơn một chút ở bên kia đi!" Đối với người bạn này Lý Sấm chỉ có thể không ngừng nói linh tinh như “OK, tốt” mà thôi. Thật ra thì anh cũng tương đối nghe lời cô! Ai, không biết làm thế nào khác được, ai bảo anh không thể nào nói lời từ chối với cô được cơ chứ!
     Ngay cả lúc cô khóc nói không thể chấp nhận qua lại với anh trên cương vị là quan hệ “bạn bè trai gái” với nhau, anh cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý!
     Nếu như anh thực sự yêu thích cô, chỉ có thể làm cô thêm vướng mắc, bối rối, khổ sở, rơi lệ. Vì vậy anh đã nhanh chóng thu hồi lại tình cảm yêu mến của mình là xong!
     Tưởng Vũ Hàng từ trong bụi cây đi ra, nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, than thở một tiếng khổ sở, sau đó đi về phía chiếc xe của mình đang đỗ nơi đó!
     Trong lòng cảm thấy thật chua xót, thật quá chua xót!
     Chăm sóc cô và con rõ ràng là trách nhiệm của anh, hiện giờ anh lại chỉ có thể chắp tay dâng tặng cho người ta!
     **************************
     Hôm nay công việc trong cũng không bận lắm, nhưng thật ra mọi người cũng đã chia sẻ bớt những công việc của cô rồi, nên cô cũng có thể đi ra ngoài, vì thế cô mới không bận rộn!
     Có thể tan việc sớm hơn một chút cô bắt đầu chuẩn bị bữa ăn cho buổi tối hôm nay! Hì hì, tối hôm nay nhưng rất quan trọng đấy, bởi vì cô đã hẹn Lý Sấm và Hàn Băng cùng đến nhà mình. Hàn Băng kia chính nữ bác sĩ làm việc ở khoa phụ sản!
     Không thể nghi ngờ gì việc Hàn Băng có cảm tình với Lý Sấm nữa rồi, chỉ còn xem mắt của Lý Sấm nhìn có tốt hay không mà thôi!
     Sau khi phác ra vài nét bút trên trang giấy, cô quyết định những đồ ăn của bữa tối hôm nay! Vừa vặn đến giờ tan sở, cô xách chiếc ví da chào đồng nghiệp chung quanh vẫn đang bận rộn, hẹn gặp lại, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc!
     Cách không xa đài truyền hình nơi cô làm việc có một đại siêu thị, Quan Tĩnh đi thẳng đến nơi này để chọn mua đồ!
     Cô tới trước khu gia vị, nhặt thêm hai túi muối tinh, thêm một túi gà sạch, tiếp đó đi dọc theo dãy hàng hóa tùy tiện đi về phía trước, xem lại một chút còn có gì cần mua nữa không! Vô tình, cô đi tới khu vực hàng hóa vật dụng hàng ngày !
     Đối diện với cô chợt vang lên giọng nói nũng nịu của một cô gái.
     "Loại sữa tắm ấy có mùi vị không thích lắm, em thích loại này cơ... Này, anh ngửi xem, có phải rất thơm hay không..." Một cô gái tóc buộc đuôi ngựa mở nắp hộp sữa tắm ra, dùng sức bóp một cái, nặn ra một chút bọt sữa tắm để ngửi mùi,!
     "Được rồi, được rồi, em thấy thích là được tốt rồi!" Người đàn ông nói có chút phục tùng: "Xem thêm một chút còn muốn mua cái gì nữa hay không ... "
     Giọng nói cực kỳ quen thuộc, Quan Tĩnh nhạy cảm ngẩng  đầu lên, một người trong suy nghĩ của cô là không có ở đây, bỗng nhiên thấy bóng dáng của anh đập vào mắt!
     "Anh rất vội sao?" Cô gái rất bất mãn nhìn người đàn ông đi giày Tây bên cạnh."Chúng ta ở đây lâu lắm mới chừng độ năm phút đồng hồ, anh đã sốt ruột, rốt cuộc anh có thành tâm đi theo em tới mua đồ hay không vậy? Anh bắt nạt em..." nói xong, cô gái liền khóc!
     Người đàn ông vò đầu, thật là đau đầu nhức óc: "Được rồi... Được rồi... em cứ từ từ chọn đi, anh không sốt ruột nữa, được chưa?"
     "Hì hì ..." Cô gái gần như thay đổi luôn sắc mặt, nín khóc, cười xòe: "Như vậy mới được chứ..."
     "Em thật đúng là bà cô tổ của anh!" Tưởng Vũ Hàng bất đắc dĩ nói, cố nén xuống cơn tức giận khó chịu, đẩy xe đi về phía trước! Mà khi ánh mắt của anh chạm đến một cái bụng nổi gồ cao lên, chính xác là một bà bầu đang đứng bất động ở đàng kia đầy căng thẳng, thì nụ cười trên mặt anh trong nháy mắt đã cứng đờ! "Tĩnh Tĩnh ... "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.