Chương trước
Chương sau
Editor: Mẹ Bầu
Đúng là xe của Tưởng Vũ Hàng! Không sai, đúng là xe của anh! Cô bị chấn động mạnh mẽ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn lên tầng lầu chỗ mình ở! Chỉ có điều cô không nhìn vào phòng của mình, mà nhìn sang phòng trọ phía đối diện! Ô kính cửa sổ phòng ngủ phía Bắc có ánh sáng mờ mờ, cho dù yếu ớt cũng chứng tỏ nơi đó có người! Ánh sáng yếu ớt đó là do ánh đèn từ trong phòng khách hắt ra!
     Vũ Nghê còn ở bệnh viện, còn anh vẫn đang giúp đỡ cô ấy!
     Hóa ra không phải là anh không đến, mà là anh đến chủ yếu là vì người ở đối diện với cô!
     Cô dựa người vào xe, thả người vào trong cơn gió lạnh, bả vai run rẩy tự cười giễu mình. "Ha ha...ha ha...” tiếng cười của cô rất êm tai, nhưng trong tiếng cười kia tràn đầy mùi vị đau khổ, làm cho buổi rạng sáng ngày mùa đông tăng thêm biết bao sầu khổ và đáng sợ!
     Sự châm chọc qua mức này khiến trái tim cô băng giá!
     Lúc này so với việc anh nhớ mà không đến, cô mong ước rằng anh đã quên mất cuộc hẹn ngày hôm nay!
     Đang đứng dựa vào xe của anh, cô chậm rãi đứng thẳng người lên, đi phía trước mấy bước! Đi về nơi nào? Cô không biết! Cô không biết mình có thể đi đến chỗ nào được nữa!
     Bình thường cô luôn biểu hiện mình rất phóng khoáng, giống như chuyện lên núi xuống biển, việc gì cô cũng dám làm không hề né tránh. Không né tránh, nhưng thật ra thì dường như cô cũng hoàn toàn không thể né tránh được! Cô thật sự không biết mình có thể đi đến nơi nào nữa. Quầy rượu? Không, thật sự cô đã rất sợ cái nơi đó rồi !
     Lúc này đi đến quán rượu để tìm an ủi thì cô có vẻ lại càng cô độc hơn!
     Đúng lúc ấy cánh cửa lớn của khu nhà trọ mở ra, một luồng ánh sáng màu vàng hắt ra ngoài, một bóng người cũng từ trong đó đi ra, chiếc bóng của người đó trải dài trên khu đất trống bên ngoài khu nhà trọ!
     Chỉ có điều từ bóng dáng được phóng đại đó cũng có thể thấy được, người này dáng dấp rất tuấn tú! 
     Mà Quan Tĩnh cho dù không cần nhìn rõ người, chỉ cần nhìn cái bóng dáng ấy thôi cũng biết người này là ai!
     Giờ phút này, nỗi tủi thân trong lòng cô đạt tới đỉnh điểm! Môi của cô run rẩy, hai mắt chăm chú nhìn anh cũng run rẩy đến rơi lệ! Đề phòng bản thân sẽ khóc nức nở thành tiếng, cô liền bụm miệng mình lại!
     Nghe thấy tiếng còi báo động từ của xe mình không ngừng vang lên tiếng “tít tít”, bước chân của Tưởng Vũ Hàng đi về phía xe của mình dường như nhanh hơn. Không phải anh sợ xe mình bị ném, mà là anh sợ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi hàng xóm bốn phía, dù sao lúc này đã là nửa đêm rồi !
     Đi nhanh đến gần trước chiếc xe, lúc này anh mới chú ý tới, ở rất gần xe ô tô  có một bóng người mảnh mai, đơn độc đứng đó!
     Bóng người mặc bộ trang phục màu đen có hoa văn lơ thơ, mái tóc dài bị luồng gió Bắc thổi tung như giương nanh múa vuốt, vẻ mặt buồn bã lại càng cực kỳ giống như quỷ chết oan
     Một thanh niên ngay thẳng như Tưởng Vũ Hàng cũng không kìm nổi việc phải  hít một hơi khí lạnh, rợn cả tóc gáy ...
     Nữ quỷ chăng?
     Đây là ý nghĩ đầu tiên của anh, ngay sau đó anh đã bỏ cái ý nghĩ ma quỷ của mình!
     Bởi vì lúc này, anh đã thấy rõ ràng, đó là bóng người của cô!
     Cô che miệng lại, nước mắt từ trong đôi mắt của cô càng trào ra nhiều hơn, cả gương mặt cô tràn đầy nước mắt cùng nỗi tủi thân, trước sau giống như đang khiển trách anh!
     Trái tim Tưởng Vũ Hàng đột nhiên như bị nhéo lại, đau đớn không sao nói ra được. Nhưng lúc trước anh đã có một quyết định tốt cho mình rồi, anh nên thử một lần với Vũ Nghê, biết đâu đấy... lúc này cô đang trốn tránh Lạc Ngạo Kiệt, anh nên cho mình một cơ hội!
     Đúng là anh thích cô, nhưng vì cô mà buông tha cho cơ hội lần này thì...
     Nhưng mà... hình như anh cảm thấy, chỉ cần anh nguyện ý quay đầu lại, nhất định cô sẽ lại đón nhận anh lần nữa!
     Nếu đã như vậy, sao anh lại không thử một lần nhỉ?
     Chỉ mấy giây ngắn ngủn, anh đã nghĩ xong nên đối mặt với cô như thế nào!
     Mặc dù cô vẫn khóc, nhưng trong tròng mắt tràn đầy nước mắt kia, cô vẫn không thể che giấu nổi ánh mắt mong chờ anh!
     Cô nhìn anh thật sâu, ánh mắt lom lom theo sát anh!
     Cô muốn chủ động nói chuyện với anh, nhưng lại không biết phải nói từ đâu, tất cả những lời muốn nói cũng như nghẹn lại cổ họng!
     Nhất thời không nói ra lời cô chỉ mong đợi anh có thể chủ động nói với cô!
     Tưởng Vũ Hàng thờ ơ, dường như không nhìn thấy Quan Tĩnh, “chíu” một tiếng mở khóa cửa xe!
     Sau đó điềm nhiên mở cửa xe ra, định chui vào!
     Quan Tĩnh miệng không nói thành lời, chỉ gào lên một tiếng, bất thình lình ôm lấy anh từ phía sau lưng, cô ôm thật chặt như không muốn để cho anh rời đi! "Ô ô ... "
     Tưởng Vũ Hàng hít sâu một luồng không khí lạnh lẽo, chỉ phun ra hai chữ thật lạnh lùng. "Buông ra!"
     "Không ..." cô giống như đã rất nhiều năm không được nói chuyện vậy, cố nặn ra một chữ khô khốc, giọng đã khàn đi nghiêm trọng! Nước mắt điên cuồng thấm ướt vai áo anh, nếu như tim của anh cũng giống như loại vải may áo này thì có thể đã bị nước mắt của cô thấm ướt, có thể bị tình yêu của cô làm cho rung động nhiều hơn nữa!
     Vì anh mà cô lại khóc ngày càng ầm ĩ! Ban đêm ở nơi này rất yên tĩnh nên âm thanh lúc này lại càng rõ ràng hơn. Thậm chí ở giữa hai tòa nhà còn vọng lại tiếng khóc thật run rẩy! Không, anh cũng không muốn để cho người khác phát hiện ra quan hệ của bọn họ!
     Mặc dù bây giờ Vũ Nghê còn đang ở bệnh viện, cũng không có ở chỗ này, nhưng anh cũng không thể khuếch đại chuyện này lên được!
     "Chúng ta hãy chia tay đi!" Giống như khí trời lúc này, câu nói tràn đầy lạnh lẽo như băng không có một chút ấm áp!
     Những lời nói cùng với cơn gió lạnh lập tức đâm vào tận trong cơ thể của cô, cả người cô run lên: "Chia tay ư?..."
     "Đúng vậy, tôi vẫn cảm thấy hai chúng ta không thích hợp với nhau ... "
     "Nhưng chính anh đã nói không chấp nhận việc anh và em chia tay nhau cơ mà, anh cũng đã đồng ý với em...” giọng của cô đậm vị đau đớn chua chát!
     "Tôi nói là không cho phép cô chia tay với tôi, nhưng không phải là tôi không thể nói chia tay với cô!" Anh điểm thêm một câu với cô, đủ cho cô thấy anh lạnh lùng vô tình đến mức nào!
     Thật ra thì ngay từ đầu cô đã hiểu rõ ý tứ của anh, nhưng lúc này khi anh nói thẳng ra như vậy, nghe mà lòng cô thật quá đau đớn. Anh đã coi thường cô quá mức rồi!
     Nhưng mà cô lại rất yêu anh, nhất là sau cuộc đi chơi ở Băng Cốc, càng ngày cô càng thật sự không thể rời bỏ anh. "Vũ Hàng, lúc này anh hãy suy nghĩ thật kỹ lại đi, có được hay không? Có lẽ anh sẽ nhận ra Vũ Nghê không thích hợp với anh! Có lẽ, anh sẽ nhận ra em mới chính là người thích hợp với anh nhất!"
     "Tôi không thể buông tay với Vũ Nghê. Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền thì mới không dây dưa với tôi nữa?"
     "Em không cần tiền của anh, một chút em cũng không thiếu! Em chỉ muốn anh, chỉ cần anh thôi!" Cô điên cuồng gào lên!
     Tưởng Vũ Hàng đưa tay đẩy cô ra, Quan Tĩnh bị đẩy lui về phía sau mấy bước.
     Anh thành công thoát khỏi sự dây dưa của cô, lên xe, đóng cửa lại. Hé cửa sổ xe ra một khe hở nhỏ, anh ném ra khoảng không một tờ chi phiếu. "Sau này cô đừng có dây dưa với tôi nữa!"
     Nói xong, anh đạp chân ga, khởi động xe chạy đi!
     Tờ giấy trắng bị gió thổi bay đến trên mặt của cô. "Không... Tưởng Vũ Hàng, anh dừng xe lại..." cô điên cuồng đuổi theo anh, đuổi theo mãi, đuổi theo ra bên ngoài tiểu khu, đuổi tới lối đi bộ!
     Mà lúc này, Tưởng Vũ Hàng đã tăng tốc độ xe bỏ đi!
     Quan Tĩnh mất đà, ngã nhào rất mạnh ở trên mặt đất ...
     "Không, em không cần tiền của anh, anh có thể bỏ rơi em, anh có thể gây tổn thương cho em, nhưng anh không thể có quyền cho rằng, chỉ cần cho em tiền, là sẽ bù đắp được tổn thương anh đã gây ra... "
     Cô nằm ở trên mặt đất, xé tan tờ chi phiếu thành từng mảnh nhỏ, ném lên trên không trung!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.