Không khí ở Lãnh gia phủ lên một màu trắng thê lương và ảm đạm. Nhưng lễ tang vẫn chưa thể tổ chức, vì Ái Ly vẫn giữ khư khư lấy thi thể đã lạnh của Vân Hàn, nắm lấy tay anh không buông. Lãnh Trác đứng ở một bên im lặng không nói, nhưng thấy cô như vậy, tâm can anh ta cũng như vụn vỡ, đôi mắt đỏ ngầu.
"Chị dâu. Đừng như vậy nữa."
Cô ngồi bên cạnh anh với vẻ mặt phờ phạc, bệt nước mắt mới, cũ chồng chất lên nhau, mái tóc đen dài búi cao lên rối bời. Ngoài những âm thanh oong oong không rõ ra, cô chỉ nhớ đến những lời nói của Vân Hàn, cùng mấy lời dặn dò anh đã viết trong di chúc dài 2 trang giấy A4.
"Sau này Vân Nhi lớn lên, hãy để con bé đi theo Lãnh Trác. Tốt nhất nên cho con bé học ít võ phòng thân, như vậy mới không bị bắt nạt."
Con bé chỉ mới có 6 tuổi, mà anh đã sợ con bé bị bắt nạt rồi. Trong khi tính tình của nó không phải như cô, yếu mềm đến mức chạm vào là vỡ. Ngược lại nó rất giống Vân Hàn, rất thấu đáo và hiểu chuyện, còn biết giúp cô chăm sóc em trai.
"Trước đây khi ngủ em lúc nào cũng nhường hết chăn cho anh. Bây giờ thì không cần nữa, đừng để bị bệnh."
"Em phải thật mạnh mẽ và kiên cường, vì bên cạnh em vẫn còn Vân Nhi và Vân Vũ."
Ái Ly cười nhàn nhạt, nước mắt hoà lẫn cùng với nụ cười của cô, trông thật thảm thương và nhếch nhác. Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-soi/2684065/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.